Nụ Hôn Của Casanova

Chương 60 :

Ngày đăng: 14:55 19/04/20


Gã đã từng là kẻ lịch thiệp miền Nam.



Một học giả lịch thiệp.



Giờ gã là kẻ lịch thiệp hấp dẫn nhất Los Angeles. Luôn luôn kẻ lịch thiệp. Kiểu đàn ông đa cảm.



Ánh mặt trời màu đỏ cam trải khắp muôn nơi, hướng về phía Thái Bình Dương. Bác sĩ William Rudolph nghĩ rằng quang cảnh trông thật đẹp mắt khi gã thong thả đi dọc theo đại lộ Melrose ở Los Angeles.



Vị Khách Lịch Thiệp đã đi “mua sắm” chiều hôm đó, thưởng thức tất cả những âm thanh, hình ảnh cũng như ánh đèn rực rỡ xung quanh mình.



Quang cảnh đường phố khiến hắn nhớ đến câu nói của một nhà văn trinh thám sắt đá. Có thể là Raymond Chandler: “California, cửa hàng bách hóa”. Sự mô tả vẫn còn khá chuẩn xác.



Hầu hết gái đẹp gã quan sát thấy đều tầm hai mươi đến hai lăm. Họ đến từ thế giới nhàm tẻ thường ngày của các hãng quảng cáo, ngân hàng, và công ty luật trong khu vui chơi giải trí quanh đại lộ Century. Vài người đi giày cao gót, giày đế bục, mặc váy ngắn co giãn bó sát, đây đó có người mặc vest ôm hiệu Rollo.



Gã lắng nghe tiếng vải lụa sột soạt quyến rũ, tiếng giày hàng hiệu lộp cộp kiêu hãnh, tiếng lệt xệt gợi cảm của những đôi giày cao bồi còn đắt hơn cả những gì con bạc Wyatt Earp từng kiếm được trong đời.



Gã thấy nóng trong người và hơi chếnh choáng. Sự chếnh choáng dễ chịu. Cuộc sống ở California thật tuyệt. Đây chính là cửa hàng bách hóa trong những giấc mơ của gã.



Đây là phần hay ho nhất: màn dạo đầu trước khi gã đưa ra lựa chọn cuối cùng. Cảnh sát Los Angeles vẫn đang bối rối vì bị gã thách thức. Có thể một ngày nào đó họ sẽ tìm ra tất cả, nhưng cũng có thể không. Đơn giản là gã quá giỏi trò này. Gã là Jekyll và Hyde thời đại mới.



Khi đi dạo giữa La Brea và Fairfax, gã hít lấy hít để mùi xạ hương và nước hoa ngào ngạt, mùi tóc thơm hương cúc, hương chanh. Túi xách da và váy cũng có thứ mùi riêng.




Gã phá lên cười, thực sự hoan hỉ vì cô có khiếu hài hước khá người lớn về chuyện hẹn hò. Đêm nay sẽ vui lắm đây, gã nghĩ. Gã biết mà.



“Xin lỗi. Thông thường tôi không nhìn chằm chằm đâu. Ít nhất là tôi chưa bao giờ để bị bắt quả tang,” gã nói. Gã không nhìn được cười mất một lúc. Tiếng cười của gã khoan khoái, dễ chịu. Nó là công cụ làm ăn hiện đại, đặc biệt ở Hollywood, New York, Paris: những nơi gã thường lui tới.



“Ít nhất anh cũng trung thực,” cô nói. Bây giờ cả cô gái cũng cười khiến chiếc dây chuyền vàng leng keng trước ngực. Gã thèm được giơ tay ra giật phăng sợi dây mà liếm khắp ngực cô.



Cô ả xong rồi, nếu đó là mong muốn, ước nguyện, ý thích của gã. Gã có nên tiếp tục không? Có lẽ nên xem xét thêm chút nữa nhỉ?



Máu trong đầu gã không ngừng sôi lên, cuồn cuộn sức mạnh dữ dội. Gã cần phải quyết định. Gã lại nhìn vào đôi mắt xanh yên bình của cô nàng tóc vàng, và đã thấy được câu trả lời.



“Tôi không biết gì về cô,” gã nói, ra vẻ thật bình thản, “nhưng tôi nghĩ mình đã tìm thấy thứ yêu thích ở đây rồi.”



“Vâng. Tôi nghĩ cũng tìm thấy thứ mình cần rồi,” cô im lặng một lúc rồi mới nói. Đoạn cô cười. “Anh là người ở đâu? Anh không phải dân vùng này, phải không?”



“Tôi vốn là dân Bắc Carolina.” Gã mở cánh cửa chuông kêu leng keng cho cô, rồi họ cùng nhau rời khỏi cửa hiệu quần áo cổ điển. “Tôi cố đổi giọng đấy.”



“Anh làm được rồi đấy,” cô nói.



Cô cực kỳ ấn tượng, chẳng chút dè. Cô có khí chất tự tin và thông minh - thứ mà hắn sẽ đập vỡ tan tành. Ôi, Chúa ơi, gã muốn làm thế phát điên lên được.