Nụ Hôn Của Casanova

Chương 68 :

Ngày đăng: 14:55 19/04/20


Kate và tôi rời xa ngôi nhà một khoảng cách an toàn. Chúng tôi lom khom sau một lùm cây linh sam rậm rạp.



“Tôi nghe thấy gã hét lên,” Kate nói khi chúng tôi lùi sâu vào rừng. “Anh trông thấy gì vậy Alex?”



“Tôi nhìn thấy quỷ dữ.” Tôi nói với cô sự thật. “Tôi thấy một kẻ điên rồ và xấu xa cực độ đang độc thoại. Nếu gã không phải là Kẻ Lịch Thiệp, thì cũng là kẻ bắt chước xuất sắc.”



Trong vài giờ tiếp theo, hai chúng tôi thay nhau theo dõi nơi ẩn trốn của Rudolph. Bằng cách đó, chúng tôi đều được nghỉ ngơi một chút. Khoảng sáu giờ sáng, tôi đã gặp nhóm FBI, họ đưa cho tôi bộ đàm bỏ túi trong trường hợp cần trao đổi gấp. Tôi vẫn tự hỏi đã chia sẻ với tôi từng nào thông tin họ có.



Khi bác sĩ Rudolph cuối cùng cũng ra ngoài thì đã hơn một giờ chiều thứ Bảy. Những dải sương mù màu xanh ánh bạc trên biển cũng đã tan hết. Chim giẻ cùi sà xuống hót líu lo trên đầu. Trong những hoàn cảnh khác thì đây là một khung cảnh đẹp cho một kỳ nghỉ cuối tuần ở vùng núi.



Bác sĩ Rudolph tắm rửa trong buồng tắm sen sơn trắng ngoài trời phía sau nhà. Gã có thể hình cơ bắp, bụng sáu múi, nhìn nhanh nhẹn và sung sức. Gã cực kỳ đẹp trai. Gã tồng ngồng nhảy chân sáo, khiêu vũ vòng quanh. Điệu bộ của gã dường như hơi trang trọng. Kẻ Lịch Thiệp.



“Gã tự tin về bản thân mình đến mức khó tin, Alex ạ.” Kate nói trong lúc chúng tôi theo dõi Rudolph từ cánh rừng. “Nhìn gã xem.”



Mọi thứ dường như rất kỳ lạ và khá nghi thức. Có phải màn khiêu vũ là một phần trong kế hoạch hành động của gã? Cách thức của gã?



Khi tắm xong, gã đi qua sân sau tới một vườn hoa dại nhỏ. Gã chọn khoảng một tá hoa mang vào trong nhà. Kẻ Lịch Thiệp đã có hoa! Bây giờ là gì?



Vào lúc bốn giờ chiều, Rudolph đi ra khỏi cánh cửa chắn sau nhà. Gã mặc quần jean bó màu đen, áo phông trắng đơn giản, đi dép da đen. Gã nhảy phóc lên chiếc Range Rover lái về phía Quốc lộ 1.



Đi được khoảng hơn ba cây số về phía Nam trên đường bờ biển, gã rẽ vào một nhà hàng kiêm quán cà phê tên là Nepenthe. Kate và tôi đợi bên vệ đường đầy cát, sau đó chúng tôi theo đuôi chiếc Range Rover vào bãi đậu xe lớn đông đúc. Ca khúc “Electric Ladyland” của Jimi Hendrix ông ổng vọng ra từ chiếc loa ẩn sau lùm cây.



“Có lẽ gã chỉ là một tay bác sĩ Los Angeles có máu dê thông thường,” Kate nói khi chúng tôi đi vào bãi đậu xe tìm chỗ đỗ.




“Dù vậy thì đó không phải cách Casanova làm. Đúng không?”



“Có thể Casanova không đẹp trai.” Kate quay lại nhìn tôi. “Thế nên hắn mới đeo mặt nạ. Có lẽ khuôn mặt hắn xấu xí, hoặc bị biến dạng, và hắn xấu hổ về vẻ ngoài của mình.



Tôi có một ý nghĩ khác, một giả thuyết khác, về Casanova và mặt nạ của hắn, nhưng bây giờ lại chưa muốn nói bất cứ điều gì.



Kẻ Lịch Thiệp và bạn gái mới của gã gọi ambrosia-burgers, đặc sản của quán. Tôi và Kate cũng vậy. Nhập gia… Họ lê la ở quán cà phê đến khoảng bảy giờ rồi đứng dậy ra về.



Kate và tôi cũng rời khỏi bàn. Thực ra, xét trong hoàn cảnh kỳ quặc này thì tôi cũng đã có một khoảng thời gian khá vui vẻ. Chúng tôi ngồi ở một bàn nhìn ra biển. Bên dưới, con sóng Thái Bình Dương đập mạnh vào vách đá đen trơn nhẵn, chúng tôi còn nghe thấy sư tử biển gầm vang nữa.



Tôi nhận thấy hai người đi ra bãi đậu xe mà không động chạm vào nhau. Chắc một trong hai người vẫn thầm e ngại.



Bác sĩ Rudolph lịch sự mở cửa chiếc Range Rover, người phụ nữ tóc vàng liền cười lớn nhảy vào bên trong. Gã hơi cúi người vẻ thanh lịch bên cửa xe. Kẻ Lịch Thiệp.



Cô ấy đã chọn gã, tôi nghĩ. Đây không phải là vụ bắt cóc. Cô ấy vẫn đang lựa chọn.



Chúng tôi không có cớ gì để tóm bắt gã, không có cớ gì để buộc tội gã.



Tội ác hoàn hảo.



Trên cả hai bờ biển.