Nụ Hôn Của Quỷ

Chương 114 : Cảm ơn chị

Ngày đăng: 20:07 18/04/20


“Hel­lo! ” Vừa vào phòng bệnh, Tú Triết đã ngoác mồm ra gào lớn.



“Tú Triết? sao cậu lại đến đây?” Thuần Hy nhìn anh ta.



“Đến thăm em của cậu và đến thăm cả cậu nữa. Cậu rốt cuộc có chịu diễn vở

kịch độc diễn mà nhóm kịch bọn tớ ”vừa viết không? Tớ đã chân thành mời

cậu đến cả trăm lần rồi đấy, cậu chả nể tình anh em gì cả..."



Thì ra mục đích của Tú Triết là như vậy, anh ấy muốn Thuần Hy diễn kịch ư? Ôi mong chờ qu



Tú Triết đã cầu xin cả trăm lần rồi sao? Hình như hơi bị quá rồi! Có điều

nếu là Tú Triết thì cũng rất có khả năng, cá tính dai như kẹo mè sửng

của anh thì ai cũng thấy rồi. Vậy cũng có nghĩa Thuần Hy cũng từ chối

anh ấy đã trăm lần rồi.



Không hổ là Thuần Hy, anh quả thực có khả năng làm cái chuyện không chừa sĩ diện cho người khác. Nhớ lúc đầu tôi

theo đuổi anh, những chiêu thức đã dùng chắc cũng phải đến một hai trăm ý chứ.



Tú Triết đáng thương quá, tôi phải giúp anh ấy!



Thế

là tôi mở lời với Thuần Hy: “Thuần Hy, Tú Triêt nhờ anh đi diễn kịch,

tốt quá chứ, điều kiện anh tốt như thế, không đi thì tiếc quá!"



Đúng vậy, đúng vậy, nếu bỏ qua gương mặt lúc nào cũng thờ ơ, anh thực sự sinh ra là để gia nhập làng giải trí.



“Không đi!” Giọng điệu kiên định không cho phép cò cưa mặc cả thêm.



Thuần Hy ghét diễn kịch thế ư? Chẳng phải anh thường xuyên đi đến nhà hát xem diễn kịch đó thôi!



"Thuần Hy, chẳng nhẽ cậu vẫn còn nhớ mãi chuyện đó à? “ Tú Triết kề sát tai

Thuần Hy hỏi với vẻ thần bí, có điều âm lượng thì to như cố ý nói cho

tôi nghe vậy



“Chuyện đó? Chuyện nào? Thuần Hy, Tú Triết, hai người đang nói gì thế?” Sự tò mò trong tôi bắt đầu trỗi dậy.



“O ~! Chính là....” Tú Triết cười hí hí vừa định mở đầu câu chuyện thì bị Thuần Hy chặn lại.



“Không được nói” Thuần Hy sa sầm mặt, cảnh cáo Tú Triết với vẻ đáng sợ.



“Á ~ ha­ha ~ Tiễn Ni, em thấy đó, Thuần Hy không cho anh nói, tự em đi hỏi Thuần Hy nhé. Ha ha” Tú Triết cười, vùng thoát ra khỏi “gọng kềm” của

Thuần Hy, làm mặt hề



với tôi.



*A_A* Thuần Hy lại có chuyện gì giấu tôi ư?



“Thuần Hy, tóm lại là có chuyện gì thế? Em muốn biết!” Tôi hỏi chắc như đinh đóng cột.



Thuần Hy lườm Tú Triết một cái, không đáp.



“Thuần Hy ~” Tôi dịu giọng lại, cố ý làm ra vẻ nũng nịu



“Hai người hình như đến thăm Thuần Hiến mà?” Thuần Hy gi­an xảo đánh trống lảng.


Bác trãi, bác gái làm một bữa par­ty tại nhà để chúc mừng cậu nhóc được xuất viện.



“A ~ ha­ha. Thuần Hiến ra viện khỏe mạnh như thế đúng là quá tốt!” Bác trai cười đến nỗi hàng râu rung rinh.



“Con kiên cường quá ~ Thuần Hiến!”



“Chúc mừng chúc mừng!”



Gương mặt bé nhỏ của Thuần Hiến đỏ bừng vui sướng, đáng yêu đến nỗi tôi chỉ muốn véo nó một cái.



“Thuần Hiến, tất cả là do công lao của chị Tiễn Ni đấy ~! Con phải cảm ơn chị ý đi.” Bác gái lại lợi dụng thời cơ bốc tôi lên tận mây xanh.



“He he! Không cần, không cần ạ! He he! Phải thế mà!”



Với tính cách của cậu nhóc thì tôi bảo đảm nó sẽ không cám ơn tôi đâu, nên tôi cứ biết ý mà làm ra vẻ khách sáo thì hay hơn.



Quả nhiên không ngoài dự đoán, cậu nhóc quay mặt đi, vờ ra vẻ không nghe

thấy bác gái nói gì. Dù tôi cũng thực sự quen rồi, nhưng trong lòng vẫn

có một chút, một tí, một tạo cảm giác khó chịu!



Par­ty đã kết thúc, tôi vội vàng dọn dẹp, vội vàng rửa bát đũa.



“Tiễn Ni, mai hãy dọn dẹp!” Bác gái lúc nào cũng thông cảm với tôi.



“He he! Không sao ạ! Bát đũa hôm nay rửa sớm, ngày mai lại có việc của ngày mai ạ. He he!”



“Vậy bác nhờ con đấy!” Bác gái nói xong rồi bận việc của mình.



"Này! Tôi đang mải mê rửa bát bỗng nghe thấy sau lưng vang lên một giọng nói nho nhỏ.



“Hử ~!” Tôi quay đầu lại, nhìn thấy bóng dáng bé nhỏ của Thuần Hiến.



“Em vẫn chưa ngủ!” Không biết cậu nhóc có phải đang nói với tôi không, mà một mực không chịu quay lưng lại.



“Um...... chuyện lần này.... ...... Đã khiến chị vất vả quá!”



A_A, Woa...đây.... ... đây.... ... đây là lời Thuần Hiến nói ư? Cậu nhóc

đang nói chuyện với tôi sao, vì ở đây ngoài tôi và nó ra, cũng đâu còn

ai nữa!



Cậu nhóc đang cảm ơn tôi? Vui quá đi, vui quá đi.... .........



“Cám ơn chị!”



Tôi cứ tưởng cậu nhóc nói xong sẽ bỏ đi, thì ra không phải thế, nó lại hè

một khe cửa nhà bếp ra, thò một nửa mặt vào rồi nói thêm câu gì đó,

gương mặt nhỏ không biết vì sao mà đỏ bừng bừng.



Thuần Hiến đáng yêu quá ~, Thuần Hiến đáng yêu quá chừng, Thuần Hiến đáng yêuk­inh khủng.... ...... ...... ........



Gương mặt nhỏ bé đỏ bừng nấp sau cánh cửa cứ thấp thoáng trong đầu tôi, tôi

hạnh phúc muốn ngất, Thuần Hiến đáng yêu, chị nhất định sẽ là người chị

tốt nhất, tốt nhất thế gi­an này của em.......