Nụ Hôn Của Quỷ

Chương 116 : Sinh nhật của Phác Trân Hiền

Ngày đăng: 20:08 18/04/20


“Xin hỏi bạn Phác Trân Hiền thân mến, tìm tôi có việc à?” (ôi! ôi! Cười xấu xí quá!)



Bây giờ tuy nói là không ghét gì cô ta nữa, nhưng cũng không nào thích

được, he he, thực là ngại, Quách Tiễn Ni này không có tâm lòng độ lượng

tu thành chính quả đâu.



“Kẹo que nhãn hiệu mới, bạn thích mùi

nào?” Không phải chứ, cô ta móc ra mười mấy chiếc kẹo que to nhỏ khác

nhau từ túi xách, cứ cố nhét vào tay tôi.



“Hừm, rất ngon! Nhưng nhiều thế này, mình tôi không ăn hết được ~!” Tôi nói với vẻ vui mừng.



“vậy bạn cứ từ từ thưởng thức đi, thích loại nào thì lần sau mình mang đến

cho bạn!” Cái gì, cô ta gọi tôi kính cẩn thế nhỉ? Tuy thái độ rất ư là

thành thật, nhưng tôi cũng đâu có già đến thế? Toát mồ hồi lạnh ing~.



“Không... không cần phiền thế, cám ơn, he he”.



“Ai da, tất của bạn...” Cô ta đột ngột quỳ xuống chân tôi, dịu dàng giúp tôi kéo chiếc tất bị tuột lên độ cao như cũ.



Tôi ngã... -;-AAA Sao tôi thấy cô ta giống như một bà mẹ thế nhỉ... Sự thay đổi của cô nàng này hình như hơi bị quá...



“Ây da, cái túi xách nặng thế này bạn mang sẽ đau lưng mất! Để mình xách

giúp bạn nhé!” Cô ta vừa đứng dậy đã định cướp lấy túi của tôi, tốc độ

nhanh thật. “-,.-A ...” Thôi, xem ra không để cô ta xách thì cô ta

không chịu rồi. “Trân Hiền”.



“Tiểu thư Tiễn Ni, xin hỏi bạn có dặn dò gì ạ?” Ọe~! Buồn nôn quá!



Con bé này có phải vì lần trước bị mọi người lạnh nhạt tránh như tránh bệnh đích hạch, đau khổ quá mức nên đầu óc có gì trục trặc nhỉ? ừ ~, khả

năng này cũng có thể lắm chứ... “Cậu có cần khoa trương thế không? Làm

vậy cứ như tôi sai khiến cậu gì ấy...”



“Vâng, tiểu thư Tiễn Ni”. Choáng... - .-AAA



Xem ra những lời tôi vừa nói, cô ta nghe từ tai nọ xọ qua tai kia rồi bay

đi mất. “Này-, Phác Trân Hiền, rốt cuộc cậu định bắt cóc túi xách của

tôi đi đâu thế hả?”



Chủng tôi rõ ràng không cùng đường, mà cô ta

cứ hí ha hí hửng, hì hục xách tủi của tôi đi theo hướng của cô ta. Ra
Ôi! Tiếng nước chảy đâu ra thế?



“*A_0* Anh... anh là ai?”



Từ phòng tắm bước ra một anh chàng đẹp trai xa lạ, trên người chỉ mặc một

chiếc áo khoác, đang lau mái tóc ướt của mìn­hTôi vội vã lấy chăn quấn

mình lại như quấn nem. *>_



“Em đừng quấn nữa, cơ thể em lúc nãy anh đã thưởng thức rồi. Hê hê”.



“Anh... anh... anh đúng là đồ sói háo sắc!” Tôi gào lên gần như muôn khóc. “Sói háo sắc? Hê hê, anh là ân nhân cứu mạng của em đấy. Em bị ngất xỉu

ngoài nhà thờ, anh đã bế em về đây”.



Rõ ràng tôi ở trong nhà thờ

mà, từ lúc nào lại chạy ra ngoài rồi? Không rõ! Khoan đã, bây giờ không

phải lúc tìm hiểu chuyện vớ vẩn này, mà quan trọng nhất cấp bách nhất là phải tìm hiểu...



“—p(*>o



“Cho em hưởng thụ khoái lạc thế gi­an mà-! Hê hê!”



“Ý gì thế?” Không hiểu!!!



“*A_0* Lừa... lừa gạt! Anh lừa gạt!!!”



“Này ~, chắc em không đến nỗi quên hết chứ?” Thật sự không còn nhớ gì cả...



“Anh nói thật đấy. Thấy em ngất đi ngoài kia có vẻ rất đau đớn, nên anh đã

hy sinh sửa ấm cho em, ai ngờ em tự Ồm lấy anh, sau đó...”



“Sao lại thế được?! Không thể nào!! —p(*>o



“Em không nhớ gì thật à? Lúc nãy rõ ràng em rất sảng khoái...”



“Anh đang nói bậy bạ gì thế hả? Cái gì mà sảng khoái? Cái tên chết tiệt này...” Lẽ nào tôi đã bị cái tên súc sinh này...



Nỗi đau khổ áp đến, tôi như ngàn dao đâm chém, lại ngất đi...



Cứ thế này mãi mãi đi, không bao giờ tỉnh dậy nữa...