Nụ Hôn Của Quỷ

Chương 124 : Vòng xoay ngựa gỗ - Trò chơi tàn nhẫn nhất

Ngày đăng: 20:08 18/04/20


Chúng tôi thật sự đã làm hòa với nhau, tuy anh vẫn thích lạnh lùng gọi tôi là “đồ ngốc”, nhưng đối xử với tôi thực sự rất tốt~, tôi muốn gì là được

nấy~, ^O^ he he, thế nên tôi càng vênh mặt lên mà “đòi”~!



Hôm nay tôi lại bám theo đòi anh đưa đến khu vui chơi giải trí, anh chỉ hơi mỉm cười, rồi dứt khoát trả lời tôi bằng hai chữ: “Đi thôi!”



HOHO-, ~o~ tuyệt quá~! Sau khi chúng tôi đã lên xe, tôi bắt đầu huvên thuyên:



“Thuần Hy, em nói anh biết nhé~, hai năm trước hôm em hẹn mà anh không đến, Tú Triết đã đưa em đến khu giải trí chơi suốt một đêm đó, đúng là chơi đến phát nghiện luôn~! Em ngồi trên xe vượt núi gào toáng lên đến rách cả

họng, ngồi trên vòng xoay ngựa gỗ quay vòng vòng liên tục, quay đều quay đều, khóc lóc ầm ĩ trên tàu hải tặc, sau đó còn lái xe điện đụng rầm

rầm nữa chứ, he he...”



“Ngốc! -_-” Cái tên này, lại bắt đầu thốt ra câu cửa miệng rồi.



Tôi mặc kệ anh, lại một mình lảm nhảm, “Sau đó một mình em lên vòng đu

quay, không biết vì sao mà bỗng muốn nhảy xuống kinh khủng~. Em nghĩ cứ

chết thế thì có khi còn thú vị hơn...”



“Em dám!”, anh nhìn tôi rất chăm chú, nói bằng giọng lạnh lẽo thuộc tính “kim” của mình.



He he~, không nỡ để em chết thì cứ nói đi! Thế là tôi đổi giọng vui vé,

“Có điều sau đó em đã ngủ thiếp đi lúc nào không hay! Lại còn nằm mơ

thấy mẹ nữa! ^^”



Em vẫn còn nhớ rõ câu nói trong mơ của mẹ: Món quà mẹ để lại cho con chính là tình yêu...



“^O^ Thuần Hy, anh bảo hôm nay em có thế được nhìn thấy mẹ nữa không?” Lúc

hỏi câu này tôi mới phát hiện, khu trò chơi đã hiện ra trong tầm mắt

rồi, ha ha, tuyệt vời”.



Thuần Hy không trả lời, mà chỉ lẳng lặng kéo tôi lên vòng đu quay.



Tôi vừa lừ đừ chậm rãi theo anh, vừa lẩm bẩm, “Nghe nói nhũng người trên

vòng đu quay nhìn ra xa đều là đang mong ngóng hạnh phúc của mình~!

Thuần Hy, hay là chúng ta cũng làm thế đi!”



Thuần Hy vẫn không nói năng gi, kéo tôi đi nhanh đến vòng đu quay.



~O~ Vòng đu quay thân yêu, ta đến rồi đây~, HOHO~!



Ngồi trên đó, tôi có cảm giác hơi váng vất mơ hồ~, đúng là kỳ lạ, Thuần Hy

tôi ngày nhớ đêm mong rõ ràng đang ngồi trước mặt tôi bằng xương bằng

thịt, sao tôi lại thấy như không chân thực nhỉ? Như thể chỉ là một giấc

mộng, một giấc mộng tôi không muốn tỉnh giấc nhưng cuối cùng chẳng thể


“Mới lên mà?”, vẻ mặt anh đầy thắc mắc.



Tôi thì thầm, “Anh không thấy vòng xoay ngựa gỗ là một trò chơi rất tàn nhẫn sao?”



“Tàn nhẫn?”, anh ngẩng lên nhìn tôi, đôi mắt đen láy sâu thẳm lấp lánh dưới ánh đèn, vô cùng quyến rũ.



“T_T VÌ chúng ta cứ đuổi theo nhau mãi, nhưng luôn luôn cách một khoảng vô

cùng!” Cùng lúc nói câu ấy, nước mắt tôi cũng rơi tí tách.



Có lẽ là... tôi... và...



Ghét bản thân quá! Thật sự rất ghét chính mình! Rốt cuộc là từ khi nào mà

chính tôi cũng biến thành cô gái đa sầu đa cảm suốt ngày khóc lóc vậy?



“O_O^ A...” Tôi đang định phản xạ thì được một đôi tay mạnh mẽ bế bổng lên ngồi trên một con ngựa gỗ khác.



Thì ra Thuần Hy đã bế tôi lên con ngựa anh đang ngồi.



Tôi ngồi phía trước anh, nói chính xác hơn là ngồi trong lòng anh.



Tiếng nói của anh vang lên rất trầm bên tai tôi,



“Thế này có còn cách một khoảng vô cùng không?”



“Có...” Bất giác tôi buột miệng nói ra, hoàn toàn không được kiểm soát.



“Thế này thì sao?”, anh vừa nói vừa chồm đến gần định hôn tôi.



“Không!!! >_



Bản năng??? Tại sao lại trở thành “bản năng”??? Tim tôi hẫng một nhịp.



“Em không sao chứ?” Thuần Hy vội vàng nhảy xuống, vẻ căng thẳng hiếm thấy hiện trên nét mặt lạnh băng tuyệt đẹp của anh.



Nhưng mà, T_T nhưng tại sao lại càng lúc càng mờ nhạt... càng lúc càng mờ

nhạt... hình như... hình như còn có cơn đau đầu rất lạ... sắc nhọn và

chân thực...



Chỉ là ngã một cú thôi mà, chắc không sao đâu!



Tôi cố gắng lắc mạnh đầu và dụi mắt, gương mặt tuấn tú kia rốt cuộc đã rõ ràng trở lại.