Nụ Hôn Của Quỷ

Chương 126 : Truyện cổ tích

Ngày đăng: 20:08 18/04/20


"Tiễn Ni, dậy mau đi, sắp muộn rồi!". Sáng sớm hôm sau, tiếng bố tôi lại vang lên rất đúng giờ.



"zzZZzz... Ôi... không mà... zzZZzz... Con vẫn muốn ngủ..." Đầu đau quá~, như thể

có thứ gì đó đang túm lấy đầu mà quay mòng mòng vậy, một vòng, hai

vòng... Ư~, chắc chắn là do hôm qua ngủ muộn, mà lại còn ngủ không được

ngon...



"Dậy mau đi con! Thuần Hy đang đợi con dưới nhà kìa! Con không nhẫn tâm bắt cậu ấy đợi chứ?"



"zzZZzz... zzZZzz..."



"Tiễn Ni à... Tiễn Ni!!!"



"Tiễn Ni, con sao vậy? Có phải thấy khó chịu không? Đầu đau lắm hả? Chúng ta

đi bệnh viện nhé..." Bố tôi hốt hoảng vạch chăn ra, ôm tôi.



"Bố ơi!!!". Tôi ngồi phắt dậy, khư khư kéo chăn bọc lấy mình, "Lạnh quá~! Cho con ngủ nướng một tí có được không?"



"Thật là con không bệnh gì chứ?", Haizzz~, cha mẹ lớn tuổi nào cũng căng thẳng như bố sao?



Tôi đành phải lờ đờ rồi dậy, nhảy xuống giường, "Bố à, bố xem đây này!"



"Cái con bé này!" Bố tôi thở phào một hơi dài nhẹ nhõm. Tôi xỏ chân vào dép

lệt xệt đi vào phòng tắm, "Bố cứ yên tâm ạ, con ấy à~, sức khỏe số một

đó~! ~^O^~ He he!"



"Tiễn Ni, có phải con ghét đi học lắm không?"



"Vâng!". Tôi vừa đánh răng vừa ậm ừ trả lời.



"Vậy thì thôi đừng đi nữa, không sao đâu! Chỉ cần con vui thì thế nào cũng được!"



"Bố ơi, dạo này bố sao thế? Tự dưng yêu chiều con quá vậy?" Tôi súc miệng

"ùng ục" rồi nhổ ra, " Không sợ chiều con quá rồi hư à? Bây giờ báo chí

tivi đầu nói cưng chiều con cái quá sẽ gặp chuyện xấu đấy..."



"Không sợ, con gái của bố ngoan nhất!". Bố tôi cười khà khà.



"À, ồ~, con biết rồi nhé, bố đang giáo dục mềm mỏng chứ gì, đầu tiên là đối xử tốt với con, để con thấy có cảm giác tội lỗi, sau đó con sẽ tự giác

đi học đúng giờ không cần ai nài nỉ, đúng không ạ? ^0^ Hì hì".



"Tiễn Ni..."



"Được rồi, từ nay về sau con bảo đảm không ngủ nướng nữa! Bố hài lòng chứ ạ?"



"Tiên Ni..."



"Bố ơi, con nói cho bố nghe một bí mật nhé...". Tôi xách túi, lấy một chiếc bánh mì rồi ghé sát tai bố,"



Đó là loài hoa mà tôi thích nhất~, rất khó mua, tôi vui quá, hehe. Thuần
“Cô trèo lên đỉnh núi, nhìn thấy một bên sườn núi cũng nở đầy hoa lỗ băng

màu xanh, màu tím, màu đỏ. Cô nghĩ, đây chắc chắn là do công lao của gió và chim. Thế là trong đầu cô nảy ra một ý nghĩ.”



“Mùa hè năm ấy, cô mua một bao hạt giống hoa lỗ băng, vừa tản bộ, vừa rải hạt giống ra

khắp mọi nơi. Mọi người trong thị trấn đều gọi cô là ‘cô nàng kỳ quái’.”



“Mùa xuân năm thứ hai, trên cánh đồng, sườn núi, ven đường, trong trường,

trong nhà thờ…toàn thị trấn đều nở đầy những cánh hoa lỗ băng xinh đẹp”



“Thời gian cứ thế trôi qua hết năm này đến năm khác, hoa lỗ băng trong thị

trấn mỗi lúc một nhiều. Từ đó, người thị trấn bắt đầu gọi cô là ‘cô tiên hoa lỗ băng’.”



“Cô tiên hoa lỗ băng cuối cùng đã thực hiện được nguyện vọng của mình, làm một chuyện khiến thế giới trở nên đẹp hơn.”



Thuần Hy vốn kiệm lời như vàng mà nay bỗng kể hết một câu chuyện dài như thế, ha ha ha.



Tôi cũng cướp lại quyền tự do ngôn luận của mình: “~^o^~ Woa, woa, một câu chuyện quá đẹp, câu chuyện này có tên không?”



“Cô tiên hoa”



“”Cô tiên hoa?” Một cái tên đáng yêu làm sao, vậy em cũng muốn làm cô tiên

hoa! Thuần Hy, chúng ta cũng trồng hoa lỗ băng khắp nơi nhé? Để cả thành phố này đều nở đầy hoa! Đến mùa xuân năm sau, khi hoa lỗ băng nở hết,

thành phố này sẽ trở thành biển hoa, nhất định sẽ đẹp lắm. Sau đó…em và

anh sẽ nắm tay nhau đi dạo giữa biển hoa ấy, cứ đi đến khi thấm mệt thì

thôi…”



“Ồ không, em không đủ kiên nhẫn để đợi, em muốn trồng loại hoa mà năm nay nở luôn ấy, càng sớm càng tốt! Để hai chúng ta ở bên

nhau, tự tay gieo hạt, để nó trở thành hoa tình yêu của chúng ta. Thuần

Hy, kiến nghị của em được chứ? ~^o^~”



“Ngốc!”



“Kim Thuần Hy, không được phép gọi em là ngốc mãi!!!” Tôi chỉ còn 0,000000000001 mét nữa là tức giận rồi!



Mà anh lại nghiêm túc nói, “Em tự đi gieo hạt đi, hậu quả tự chịu!”



“Em đang làm cho cả thành phố này trở nên đẹp đẽ hơn mà~, thần thánh biết

bao, cái gì mà ‘hậu quả’ chứ?!! Người ta cám ơn em còn không kịp nữa là… Không chừng còn tặng cho em phần thưởng kiểu “đại sứ làm đẹp thành phố” nữa đó~, he he…”



“Ngốc! Dùng cái đầu của em kết hợp sinh vật,

địa lí, nhân văn, giao thông, xã hội trị an v.v... lại mà nghĩ thử xem!

Đến trường rồi, xuống!”



Cái gì mà sinh vật địa lí giao thông nhân văn xã hội trị an??? Gieo có mỗi mấy hạt hoa thôi mà nghĩ nhiều thế?

Thật là… làm người mà hiện thực quá để làm gì? Cuộc đời vốn phải lãng

mạn tuyệt đẹp mới đúng chứ!



Tôi ôm chậu hoa xuống xe với sự không phục, cuối cùng cũng không quên quay lại làm mặt hề với anh.