Nụ Hôn Của Quỷ
Chương 132 : Nhưng anh thích em
Ngày đăng: 20:08 18/04/20
“Tiễn Ni! Con đang làm gì vậy?”. Bỗng ở cửa phòng vang lên tiếng nói quen thuộc của bố, tôi vội vàng nín khóc.
“Con đừng trách cậu ấy! Có trách thì trách bố!”. Bố đã mời cậu ấy đến đóng
vai Thuần Hy! Bố định tìm Thuần Hy, nhưng gia đình họ đã sang Mỹ rồi, bố không biết tìm cậu ấy thế nào, lại không muốn lãng phí thời gian vào
việc tìm kiếm, vì muốn con được vui vẻ nhiều hơn, nên mới tìm đến công
ty PA chuyên nghiệp để nhờ tìm người giống Thuần Hy đóng vai cậu ấy,
Công ty PA đã tiến cử Tuấn Hạo với bố”.
“Mẹ con mất là vì bệnh ung thư, không ngờ con cũng mắc bệnh ung thư não…”
Phải, tôi cũng không ngờ, hai năm trước tôi còn rất khỏe mạnh mà! Nếu không
vì lần đó đột ngột đau đầu không chịu nổi, tôi đã được bố đưa vào bệnh
viện, rồi nghe trộm được cuộc trò chuyện của bố và bác sĩ, có lẽ tôi đến giờ vẫn còn chưa biết gì.
Đó đúng là một cơn ác mộng đen tối mà tôi mãi mãi không thể tỉnh dậy…
Những lời tôi nghe trộm được từ vị bác sĩ hiện lên trong đầu tôi, không thể nào gạt di được…
“Ông Quách à, tôi vô cùng đau buồn khi thông báo với ông rằng: con gái ông
đã mắc bệnh ung thư não. Cơn đau đầu này là một trong những triệu chứng
của bệnh, ngoài ra, những hiện tượng khác sau này sẽ thường xuyên xảy ra là nôn ói, thị giác giảm, thậm chí còn có ảo giác v.v… Vả lại, bệnh
tình con gái ông rất phức tạp, vị trí của khối u rất đặc biệt, không thể tiến hành phẫu thuật cắt bỏ được, nếu… dựa vào tình hình trước mắt thì
có lẽ cô bé chỉ có thể sống thêm 3 đến 5 năm, nhưng có thể cũng chỉ vài
tháng…”
…
“Tại sao bất hạnh cứ đổ lên đầu những người tôi
yêu? Tiễn Ni ad, bố có lỗi với con, bố không chăm sóc con cho tốt, nếu
có thể thì bố rất muốn gánh chịu mọi thứ thay con, con mới mười chín
tuổi mà…”. Trong mắt bố tôi hoe đỏ khiến trái tim tôi thấy đau nhói…
“Bố, bố đừng nói thế…”. Hu hu hu, tôi cũng sắp khóc rồi.
“Được rồi, được rồi, Tiễn Ni, con nghỉ ngơi đi, bố còn phải đi dọn dẹp cửa
hàng. Thấy con tỉnh là bố yên tâm rồi, món canh gà này bố hầm cho con
đấy, nhất định phải ăn khi còn nóng nhé, hà hà!”
“Vâng con cảm ơn bố!” Hu hu hu, bố tôi tốt quá, có một ông bố tốt như thế, cho dù tôi
chết bây giờ cũng không còn gì tiếc nuối nữa, chỉ có điều tôi chẳng còn
“Tiễn Ni, em có tin vào kỳ tích không?”
“Tin thì sao? Không tin thì sao? Dù sao nó cũng chẳng xảy ra với tôi, chẳng
ảnh hưởng gì đến tôi cả, tại sao tôi phải quan tâm đến nó? Lãng phí thời gian!”
“Anh tin! Không, là tin tưởng tuyệt đối!!! Anh tin chỉ
cần cố gắng thì nhất định sẽ tạo nên kỳ tích!!! Thế nên, anh tin rằng sẽ có ngày anh khiến em rung động, anh càng tin rằng bệnh của em sẽ được
chữa khỏi!”
“…”
“Thật đấy!!! Bây giờ trên thế giới đã xuất hiện quá nhiều kỳ tích, có cần anh tra ra toàn bộ cho em xem không?”
“Không cần, không cần, không cần anh bận tâm, tôi tin là được chứ gì?”. Dù là
có hay không, dù nó có xảy ra với tôi hay không, hy vọng vẫn là điều
tốt…
Vả lại, dù thế nào đi nữa thì cũng là sống, chi bằng chọn
cách sống cho vui vẻ! Nếu đã chỉ còn nửa năm nữa, tôi nên trân trọng
nâng niu cuộc sống hơn mới phải! Quách Tiễn Ni, trong nửa năm còn lại
của đời mi, phải cố gắng vui vẻ, vui từ tận đáy lòng đi! Để lại cho thế
giới đáng yêu này nụ cười rạng rỡ xinh đẹp của mi đi! He he!
Bí
mật chuyện tôi bị bệnh này mãi mãi chỉ có ba chúng tôi biết, thêm bác sĩ nữa là OK, dù sao cũng chẳng còn sống bao lâu nữa, hà tất phải để nhiều người đau lòng?!! Mọi người cứ hu hu hu hu bên cạnh tôi thì cho dù tôi
muốn sống vui cũng không vui nổi. He he.
Tôi và Tuấn Hạo trở
thành bạn bè. Có điều cái tên ngố Tuấn Hạo ấy, vì “niềm tin có kỳ tích”
mà lấy đó làm động lực, vì bệnh của tôi mà đi khắp nơi hỏi thầy bốc
thuốc v.v… Tôi cảm động quá, hi hi.
Còn về Thuần Hy, thôi hãy
chôn chặt anh trong tận cùng trái tim vậy, chúng tôi đã không thể bên
nhau nữa rồi. Vả lại, có lẽ anh đã quên tôi từ lâu lắm rồi, như thế càng tốt, anh nhất định sẽ tìm được người con gái tốt hơn tôi gấp trăm lần.
Thuần Hy, em yêu anh, em sẽ mãi mãi cầu chúc cho anh được hạnh phúc!