Nụ Hôn Của Quỷ
Chương 138 : Đá dạ quang
Ngày đăng: 20:08 18/04/20
Ngày hôm sau là ngày cuối tuần. HOHO, sáng sớm tôi đã cùng Tuấn Hạo xuất phát.
“Wo…a a!!!” Khi chúng tôi đến bờ biển, tôi không kìm được hét lên một tiếng kinh ngạc.
Đúng là không thể không kêu lên được, lâu lắm rồi mới được ngắm biển, không
ngờ biển còn rộng lớn bao la, đẹp đẽ hơn trong tưởng tượng của tôi, thật là khiến người ta say mê quá!
Rộng lớn nối liền biển trời, sâu
không thấy đáy, bao la vô biên, sóng xanh cuồn cuộn! HOHO, đẹp quá,
tuyệt hơn bất kỳ chàng trai nào!! Yeah, tuyệt quá!!!!
Giống như một sân khấu màu xanh lấp lánh cực lớn, mặc cho mọi thứ xinh đẹp khiêu vũ nhảy múa trên bề mặt…
Những chú chim hải âu xinh đẹp đang bay lượn; những chiếc tàu xinh xắn đang
trôi nổi trên biển; những chú cá hep vui vẻ đang đùa nghịch với sóng
nước, những chú cá voi rất to, rất mập đang thở nước ra đằng mũi, giống
như có vô số những vòi nước đang bao bọc lấy nó; còn những con sóng xinh đẹp, giống như đang mặc những chiếc váy trắng tung tăng khiêu vũ, đến
lúc mệt chạy đến đùa nghịch với bãi cát…
Gió biển vờn nhje mặt. ánh nắng dịu dàng chiếu trên mặt tôi, thoải mái quá…
Tất cả của tất cả của tất cả những thứ này, rất đúng với một câu… Câu gì ấy nhỉ? Ồ, đúng rồi, chính là cái câu gì mà, “Cảnh này chỉ có ở trên trời, nhân gian hiếm có được mấy khi” thì phải, he he…
Khác với những
bờ biển đông người nhộn nhịp chen chúc, biển ở đây rất yên tĩnh, giống
như một thiếu nữ chưa từng được phát hiện. Khắp nơi đều lan tỏa mùi vị
thơm mát nồng nàn, không chút dấu vết con người, nếu có thì đó chỉ là
căn nhà nhỏ màu xanh da trời đang đập vào mắt tôi, nó tươi mới như một
đóa hoa đang lặng lẽ nở ven biển, siêu phàm thoát tục như thể không phải là tài sản của con người, còn có hình cá heo nữa, cả căn nhà giống như
một con cá heo cực lớn…
Ôi mẹ ơi, đẹp quá đi mất, huyền ảo như
thể một Thủy Tinh Cung nho nhỏ được lấy ra từ Long Cung dưới đáy biển,
cao quý tao nhã, trong suốt lấp lánh, nhấp nháy phát quang, dưới ánh
nắng mặt trời càng rực rỡ nổi bật…
Tôi cứ ngắm đến mê mẩn cả người…
“Thích không?”, Tuấn Hạo nhìn căn nhà cá heo dịu dàng nói với tôi.
“Thích!!! Mà không phải là thích bình thường, rất thích, rất thích, rất thích!!!
Nếu em được ở trong đó một thời gian thì vui lắm, nửa ngày một ngày cũng được, thậm chí một tiếng thôi…”
Tuấn Hạo mỉm cười nhìn tôi, không nói gì, rồi anh đột ngột đặt một thứ gì đó bé nhỏ xinh xinh vào lòng bàn tay tôi.
“Cái gì thế này? Chìa khóa??? Tự dưng anh lại nhét chìa khóa vào tay em là sao??? Em có dùng đến đâu?”
Nhưng chiếc chìa khóa ấy thật xinh xắn, thật đáng yêu, bên trên còn treo một
chú cá heo nhỏ xinh màu xanh da trời, giống như căn nhà cá heo được ma
nữ dùng phép biến hóa ra.
“Ngốc ghê!”, Tuấn Hạo vừa nói vừa kéo tay tôi chạy đến trước ngôi nhà đó. Mà càng nhìn gần càng đẹp chứ.
Tôi ngồi bật dậy như một con cá chép.
Nhưng lại chỉ thấy một dáng màu đen đang bỏ đi, không hề quay đầu lại, một bóng dáng rất đẹp, rất đẹp, nhưng lại rất đau thương…
“Thuần Hy!!!” Tim run lên, tôi buột miệng gọi.
Nhưng, nhưng sao thế này? Tại sao tôi không nghe thấy âm thanh mình vừa phát ra?
Tôi lại gọi tiếng nữa, vẫn thế, mà bóng dáng trước mặt hình như không nghe thấy thì phải, đi mỗi lúc một xa, không quay đầu lại…
Trời ơi, cổ họng tôi bụ khàn rồi hay sao? Tại sao không nói nổi? Rốt cuộc là tại sao???
Không được, không được, nhất đinh phải đuổi theo anh ấy, tôi không thể đánh
mất anh ấy lần nữa!!! Dù thế nào đi nữa, tôi phải ở cạnh anh!!!
Thế là tôi sải bước chạy đuổi theo…
Nhưng, dù tôi cố gắng chạy thế nào, cũng vẫn đứng tại chỗ cũ thế này? Không
đúng, không đúng, thậm chí còn bị kéo lùi lại, chính xác, càng chạy càng lùi, giống như đang chạy giật lùi vậy! Sao thế này? Chuyện gì thế này?
Tên phù thủy đáng /tadvintanqsu nào ếm bùa tôi???
Trời ơi, Thuần
Hy đã mỗi lúc một xa hơn rồi, càng lúc càng xa, anh sắp biến mất khỏi
tầm mắt tôi rồi, anh sắp biến mất khỏi cuộc đời tôi rồi, tôi phải làm
sao đây? Tôi phải là sao? Làm sao???
“A ha ha ha ha ha ha ha
ha…”. Sau lưng tôi đột nhiên vẳng lên một tràng cười điên loạn, giống
như phát ra từ địa ngục, mà mỗi lúc một gần tôi hơn, mỗi lúc một tiến
lại gần…
Tôi quay phắt lạu, hít một hơi rồi rùng mình, sợ đến nỗi suýt thì thổ huyết mà chết, bởi vì, bởi vì… tôi đang đối diện với một
gương mặt ma quỷ vô cùng kinh dị, vô cùng gian xảo, vô cùng xấu xí và vô cùng đắc ý!!!
“Mi là ai? Tại sao lại hại ta? Mau buông ta ra! Mau buông ta ra!!! Ta phải đuổi theo anh ấy! Phải đuổi theo anh ấy!!!”
“A ha ha ha ha ha ha ha!!! Ta là – Tử Thần! Sô phận cô bé sắp là của ta
rồi, cô còn mơ mộng tình yêu cái gì? Ta báo cho cô biết, không thể được, tuyệt đối không!!! Thế nên, cứ ngoan ngoãn chờ chết đi, lúc nào ta cũng có thể đến tìm cô, a ha ha ha ha ha hal…”. Một trận gió đen thốc qua,
tử thần biến mất.
Và tôi cũng bắt đầu có thể đi trở lại. Nhưng,
nhưng Thuần Hy của tôi đâu rồi? Sau khi quay lại nhìn toi một cái, anh
biến mất ở đoạn cuối số mệnh của tôi…
“Đừng!!! Anh đừng đi!!! Anh đợi em với, đợi em…”. Tôi chạt thục mạng về phía anh, nhưng trên con
đường mênh mang trắng xóa đâu còn nhìn thấy bóng anh? Cung không có cả
dấu chân! Chỉ có lạnh giá, cơn lạnh giá thấu xương thấm vào tận tim…
Cuối cùng tôi gục ngã trên đường, khóc “oa oa” thật to.