Nụ Hôn Của Quỷ

Chương 158 : E rằng không qua nổi tuần này

Ngày đăng: 20:08 18/04/20


Ngày hôm sau khi tỉnh dậy, trời đã sáng hẳn, nhưng tôi thất vọng vì không thấy Thuần Hy ngồi cạnh giường.



Chắc anh đang bận nghiên cứu, ngày nào anh cũng dậy sớm nghiên cứu, chắc rất vất vả! Có lẽ vì thế mà hôm qua anh mới cãi nhau với tôi chăng?



T_T Hu hu hu… lỗi do tôi hết, tôi nên ngoan ngoãn nghe lời anh mới phải! Không nên để anh lo, làm anh giận!



Nhìn chiếc đồng hồ gấu trúc, vẫn còn sớm! Tú Triết, Tịnh Mỹ sâu lười chắc vẫn còn ngủ mơ, hi hi.



Ừ~, nhân lúc mọi người chưa đến, tôi đi tìm Thuần Hy vậy!



Trước khi ra ngoài, tôi còn đảo mắt nhìn đống đồ Tịnh Mỹ mang đến.



Cứ nằm trong bệnh viện suốt, lâu quá không tặng quà cho Thuần Hy rồi, hay

là chọn một món tặng anh nhỉ, xem như làm lành với anh vậy^^.



Ừ, ý hay! Quách Tiễn Ni tôi thông minh quá, ha ha!



Tôi lấy từng món, từng món lên xem: Gấu trúc đáng yêu, CD mới, kẹp sách rất đẹp… và còn…



~^O^~ Đúng, tặng anh cái này đi! Để anh cùng tôi sống từng ngày thật mạnh mẽ, đến khi chiến thắng bệnh tật!



Hình như tôi đã nhìn thấy nụ cười vui sướng của anh rồi, ha ha…



Tôi giấu món quà vào túi áo bệnh viện, rón rén chuồn ra khỏi phòng như một

con mèo. Bác sĩ đại nhân và các chị y tá, tôi đang đi tìm người tôi yêu, đừng ngăn cản nhé!!!



Phòng anh ngủ quả nhiên đã trống trải, tôi hồi hộp đi đến phòng thí nghiệm.



“Thuần Hy! Thuần Hy!”. Tôi dè dặt gõ cửa, nhưng không ai trả lời.



Anh không có ở đây? Sáng sớm thế này mà đi đâu nhỉ?



“~︵o︵~ Chào bác, buổi sáng vui vẻ~! Xin hỏi bác có thấy anh chàng đẹp trai

trong phòng thí nghiệm không? Một người rất cao, rất đẹp trai ấy…”



Ông bác đang quét dọn nghe thế thì dừng tay, chậm rãi đáp, “Lúc nãy có hai

cậu đẹp trai đến phòng Viện trưởng rồi… Cháu muốn tìm ai?”




Anh khẽ khàng vuốt ve mặt tôi, cử chỉ chưa bao giờ dịu dàng như thế, “Em nghe hết rồi, phải không?”



Không, >_



“Anh vẫn chưa trả lời em!” Tôi cố gắng để giọng mình nghe có vẻ bình tĩnh, “Biết em tặng anh gì không?”



Những giọt nước mắt rơi xuống gò má Thuần Hy, rơi xuống người tôi.



Anh ôm chặt lấy tôi, như muốn hòa tôi vào sinh mạng của anh, “Tiễn Ni! Em phải mạnh mẽ! Chúng ta sẽ không bỏ cuộc!”



“Thuần Hy, sao anh không trả lời em? Ha ha, em biết rồi, anh không đoán ra chứ gì. Vậy được, em không ép anh nữa”. Tôi vất vả lấy ra một chiếc bình

nhỏ rất đẹp, “Cái này, tặng anh”.



Anh đờ đẫn nhìn tôi, đón lấy chiếc bình, cái cây nhỏ bên trong đang lấp lánh dưới ánh nắng.



“Ngốc! Cuối cùng em cũng có cơ hội gọi anh là ngốc rồi! He he, chắc chắn anh

không biết đây là gì phải không?”, tôi cười đắc ý, “Đó là cây ma thuật,

lúc nở hoa, cánh hoa sẽ có chữ đó~!”



Nước mắt lóng lánh trong mắt anh… Thì ra lúc anh đau khổ cũng đáng yêu đến thế… Nhưng, em vẫn mỉm cười mà, đừng đau buồn vì em…



Tôi cố gắng để giọng mình vui tươi và trong trẻo hơn, “Em yêu anh! Trên mỗi cánh hoa đều nở ra câu “Em yêu anh”! ~︵o︵~ Lãng mạn quá đúng không? He

he…”



“Ngốc!”. Anh lại ôm chặt tôi vào lòng.



“Em sắp đứt

hơi đây này…”. Tôi cố kìm nước mắt, thì thầm bên tai anh, “Mỗi ngày

chúng ta trồng một cây, đến khi em chết đi… Như thế sau khi em đi rồi,

ngày nào anh cũng thấy được hoa của nó, ~^O^~ đó là em, em đang nói với

anh là ‘em yêu anh’…”



Tuấn Hạo và Viện trưởng đứng bên cạnh lặng lẽ nhìn chúng tôi. Họ có thấy tôi đang mỉm cười không?



Tôi muốn cả thế giới này biết, tôi sẽ kiên cường, tôi sẽ mãi mãi, mãi mãi yêu Thuần Hy! He he! He he!!!