Nụ Hôn Của Quỷ

Chương 161 : Hu hu hu... Tuấn Hạo dễ tính cũng giận tôi rồi

Ngày đăng: 20:08 18/04/20


Ha ha, thì ra Tuấn Hạo ở trong phòng thí nghiệm thật! Ôi chà~ làm sao đây, Quách Tiễn Ni tôi quá thông minh mà, quá thông minh~, ~^O^~ ha ha, ha ha ha ha…



“HOHO~, Tuấn Hạo, thì ra anh ở đây! Anh chắc chưa ăn cơm tối đúng không? Em phần cho anh cơm ngon lắm đây, thế nào? Xúc động quá hả? He he, vậy bây giờ anh mau mau ăn đi cho nóng”. Tôi đặt cơm hộp xuống trước mặt anh.



Anh kinh ngạc ngước lên nhìn tôi, trong đôi mắt vẫn còn vẻ bi thương chưa tan hết. Nhìn tôi một lúc rồi anh mới sực tỉnh nói câu “cảm ơn”, sau đó lại tiếp tục vùi đầu vào xem những y cụ mà tôi không hiểu.



“Nhân lúc cơm còn nóng thì anh ăn đi, lát nữa nguội sẽ mất ngon đấy!”. Tôi mở hộp cơm ra, đưa đến cho anh.



“Cám ơn em, nhưng bây giờ anh thật sự không muốn ăn”. Anh đón lấy hộp cơm rồi lại đặt sang bên, tiếp tục vùi đầu vào nghiên cứu.



Cái tên này, sao lại thế? Thật không giống tác phong thường ngày của anh tí nào!



Tôi hơi tức tối, “Thân Tuấn Hạo, anh đang làm quái gì thế hả? Người đáng phải tức giận là em chứ~!! Em vất vả làm cơm cùng mọi người rồi đợi anh đến, còn hảo tâm gọi điện nhắc anh, mà anh lại cúp máy???”



“…”



Không nói???



“Thân Tuấn Hạo khốn kiếp! Bây giờ em vất vả cực nhọc chạy đến đưa cơm cho anh, nhưng anh lại nói anh không muốn ăn! Anh đúng là người không biết ga-lăng nhất mà em từng thấy!”



“…”



Vẫn không nói? Phù phù phù~~, tức chết đi thôi! “Thân Tuấn Hạo, anh có biết là một người con trai chỉ biết giận dỗi con gái là mất mặt lắm không?”



“Tiễn Ni… em hiểu lầm rồi, anh không giận!”



Phù, cái tên đáng ghét này, cuối cùng cũng chịu mở miệng rồi cơ đấy.



“Vậy tại sao anh lại lạnh nhạt với em? Từ lúc em vào tới giờ anh không hề cười với em, trước kia anh có thế đâu”.



“Em chắc biết nguyên nhân mà”.



“Nguyên nhân? Nguyên nhân gì? Hừ… chẳng lẽ em làm cơm không ngon à?”



“Tiễn Ni”. Tuấn Hạo đột ngột chụp lấy vai tôi, đôi mắt anh đỏ hoe, “Xin lỗi, anh thực sự xin lỗi. Anh luôn cố gắng phối hợp với Thuần Hy… nhưng, nhưng vẫn không thể giúp gì cho em. Tiễn Ni, anh…”



“Tuấn Hạo? Anh đang khóc à? ~^O^~ Hi hi… con trai mà khóc thì mất mặt lắm!” Tôi cười hi hi ôm lấy anh, “Anh ngốc quá, anh đã giúp em rất nhiều, rất nhiều mà. Cho dù em có đi thì cũng sẽ nhớ anh! Sao anh lại khóc? Đừng quên, em đến một nơi rất đẹp mà, là Thiên Quốc đó, ở đó có người mẹ mà em yêu nhất! Hơn nữa… dù đến Thiên Quốc rồi, em cũng sẽ nhìn thấy mọi người mà~! Anh ngẩng nhìn lên trời, có lẽ sẽ nhìn thấy em đó, he he…”



“Anh không cần!!! >O<”. Tuấn Hạo đột ngột ngẩng lên, hét lên với tôi, “Anh không muốn em đến Thiên Quốc! Anh không muốn em bỏ anh đi!!!”




“┯︵┯ Tuấn Hạo…” Tôi lóng ngóng nhìn anh.



Trời ơi, sao sắc mặt anh lại tệ như thế? Còn tái nhợt hơn lúc nãy nữa~, nhất định là giận quá đây mà!



Máu tươi đang từ cánh tay anh rỏ tí tách, trong tích tắc, áo trắng đã bị máu nhuộm đỏ…



Tim tôi run lên bần bật, tôi vội vàng định đỡ lấy anh, nhưng anh lại ôm cánh tay hét lên, “>O<^ Đã bảo đừng đụng vào anh!!!”



Tôi giật bắn mình, đờ đẫn đứng tại chỗ nhìn anh, lúng túng.



“Tuấn Hạo, em chỉ muốn xem vết thương của anh, em thật sự không cố ý mà. Tuấn Hạo, anh giận thật sao? Giận thật à??? Xin lỗi, xin lỗi, do em không tốt, em không tốt, xin lỗi…”



Nhưng… nhưng tại sao lần này anh lại cáu kỉnh như thế? Thật không giống anh tí nào. ┯︵┯ Trước kia anh là người dịu dàng mà, như một thiên sứ hoàn mỹ mà, dù thế nào anh cũng không giận em, sao bây giờ lại gầm lên với em như thế…?



“Nhanh lên!” Không ngờ Tuấn Hạo vẫn quát lên với tôi, “Ra ngoài!!! Ra ngoài mau!!! >o<”



Gì thế? Tuấn Hạo anh không muốn thấy em nữa sao? Vì… vì em mắc sai lầm nên anh không muốn nhìn thấy em nữa ư?



Tuấn Hạo, em luôn cho rằng anh là người khoan dung nhất, quan tâm đến em nhất, nhưng, nhưng bây giờ em mới nhận ra là không phải thế!!! Chắc anh nhẫn nhịn quá lâu giờ mới bùng nổ…┯︵┯



Nếu… nếu đã thế…



“Thân Tuấn Hạo!!! Em đã cố gắng sửa sai rồi! Mà anh không cho em cơ hội nào hay sao???”



“Đúng…”



Đúng??? ⊙_⊙^ Anh lại nói là đúng? Trời ơi là trời…



Hừ~! Nếu đã thế thì chẳng còn gì để nói nữa!



Tôi tức giận bừng bừng hét lên, “~~p(>o<)^q Thân Tuấn Hạo, anh là đồ xấu xa! Nếu anh đã ghét em như thế thì xem như… chúng ta chưa từng quen biết nhau!!!”



Nói xong, tôi lao ra khỏi phòng thí nghiệm, vừa chạy nước mắt vừa trào ra, trong tích tắc gò má tôi ướt đẫm… Gương mặt tái nhợt vì giận của Tuấn Hạo cứ hiện ra trước mắt tôi, tôi đau lòng quá, ┯︵┯^ thật sự là rất đau…



Hu hu hu… Quách Tiễn Ni, mi đúng là đồ vụng về phá hoại, đến người tốt như Tuấn Hạo cũng giận mi rồi…



Hu hu hu… Quách Tiễn Ni, người bạn tốt như thế mà cũng đánh mất, mi đúng là đồ đại ngốc, đại ngốc, một kẻ ngốc vô dụng, hu hu hu hu… hu hu hu hu hu… ~~~~~>_<~~~~~