Nụ Hôn Của Quỷ

Chương 50 : Lễ giáng sinh một mình

Ngày đăng: 20:06 18/04/20


Về nhà thật sớm, tôi liếc nhìn mình trong gương và ra sức thoa phấn, hừ ~, hôm nay tôi phải trang điểm thật xinh đẹp, khuynh quốc khuynh thành để tên ngố Kim Thuần Hy kia biết rằng: không mời tôi tham gia vui Giáng sinh là tổn thất lớn nhất của anh ta!



Đi vòng quanh gương mấy vòng, hài lòng làm một cú "mắt đan khẽ cười trăm hoa nở", đẹp lắm, đẹp lắm, lát nữa sẽ dùng nụ cười này làm Kim Thuần Hy tức vỡ ngực cho biết! Hứ!!!



Sau đó tôi uyển chuyển tao nhã bước ra phòng khách.



"^O^ Woa a~, Thuần Hy, con nhìn xem, Tiễn Ni nhà ta hôm nay xinh đẹp quá, con phải..." Bác gái đúng là tri kỷ của tôi, yêu bác quá đi! >0



"E hèm..."



Tôi đằng hắng, nhìn thấy sự chú ý của Thuần Hy cũng chuyển về phía tôi, thì tuyên bố một cách ngạo mạn:



"Tối nay con đi với Tịnh Mỹ đến quán bánh kem mới mở trên đường Trung Lộ để Vui Giáng sinh!" Hừ, Hừ! Kim Thuần Hy, tức chết đi!



"Không phải chứ, tiếc quá!" Bác gái nghe thấy thế, vẻ mặt vui sướng lập tức xị xuống. Tốt quá, mục đích của tôi đạt được một nửa rồi! Yeah~!



"Công ty của bác trai con tối nay mở tiệc Giáng Sinh, khó khăn lắm bác mới thuyết phục được Thuần Hy tham gia, bác định đề hai đứa cùng đi, ai ngờ..."



0_0 Sao? Không thể! Kế hoạch hoàn mỹ của tôi!



"Bác gái, con có thể..." Có lẽ để bảo vệ danh dự của Quách Tiễn Ni đây, có thể hơi bỏ qua tình bạn được, dù sao cũng phải đặt mục tiêu trai đẹp lên trên hết chứ, he he.



"Mẹ, đừng đau lòng thế. Mẹ biết người giữ lời hứa chữ tín lại trọng nghĩa khí như Tiễn Ni thì sẽ không hủy bỏ cuộc hẹn với người khác đâu, bây giờ mẹ mà thế thì quá bằng khiến cô ấy trở thành kẻ tiểu nhân bất nhân bất nghĩa à?" Thuần Hy đứng lên nói với vẻ ân cần hiếm thấy, an ủi bác gái đang buồn bã.



Bất! Nhân! Bất! Nghĩa! Tiểu nhân! — :- (



Từng từ của Thuần Hy như mũi dao nhọn đâm vào đầu tôi, khiến tôi đang định nói lập tức im bặt.



Tên chết tiệt, cố ý đây mà! T_T Gánh tội danh nặng nề như vậy, sao tôi dám mở miệng nói nữa đây.



"Kim Thuần Hy, anh..."



"Tiễn Ni, không cần cám ơn anh, anh chỉ nói với mẹ hững lời em khó nói thôi. Mẹ chúng ta đi thôi!"



Tên đáng ghét! Đáng ghét!!! Đáng ghét vô cùng!!!



"A-A vẫn làThuần Hy nhà ta quan tâm đến Tiễn Ni, xin lỗi nhé, làm khó con rồi. Thuần Hy, vậy chúng ta đi thôi, bố con đang chờ đấy!" Khoan... khoan đã!!!



Nhìn Thuần Hy ôm choàng bác gái đi ngang qua, tim tôi vỡ vụn.



"Hôm nay cô xinh đẹp đến mức tôi muốn mời khiêu vũ!"



*A_0" Hả-? Không thể nào?! Thuần Hy đang khen tôi đẹp, tôi bỗng cảm thấy như có thứ gì đang dồn lên mặt, nóng đến đỉnh điểm.



"Tiếc là, đầu tiên cô phải tham gia bữa tiệc đã!" Thuần Hy ra đến cửa, cười một nụ cười khiến nguyệt nhường hoa thẹn với tôi.



"Kim - Thuần - Hy!" Tôi tức tối hét lên với bóng lưng anh ta.



Tức chết đi mất! Tức quá đi thôi!
"Vừa lúc tôi định giảm cân".



"Nhưng, nhưng một bên ống tay ngắn, bên kia lại dài?"



"Sao cô lắm lời thế, đừng giống như một bà già lắm điều được không?"



"Gì chứ, anh dám bảo tôi là bà già nhiều chuyện à!" Tôi hậm hực chồm đến



"Anh..."



Nhưng từ "chết" chưa kịp nói ra, 0_0" Cả người tôi bắt đầu đạp mạnh xuống đất mẹ thân yêu.



Bên tai là tiếng hét của Thuần Hy. "Quách Tiễn Ni, cô đi đứng kiểu gì vậy?"



Sau khi trước mắt nổ ra vài ngôi sao lấp lóe, tôi "ngạc nhiên" phát hiện ra, bánh kem chocolate Giáng Sinh đã tiến hành một nụ hôn hạnh phúc với bức tường, và giờ đang nở hoa trên đó, một nụ hoa chocolate thật lớn, dính nhớp nháp lên mặt bức tường và bay loạn xạ khắp nơi gần đó.



Hu hu hu hu...-------- >_



Tôi bỗng dưng không muốn kiềm chế nữa, tôi vẫn còn rất nhiều việc đau khổ chưa được khóc, tôi phải khóc hết cho chúng. Thì ra khóc thoải mái cũng dễ chịu ghê, bao nhiêu uất ức bao nhiêu khổ sở đều theo nước mắt trôi ra ngoài cả...



"Quách Tiễn Ni, cô đè lên người tôi tru tréo gì thế hả? Đứng lên cho tôi..."



Tôi mới phát hiện thì ra Thuần Hy không biết từ khi nào đã nằm lọy bên dưới tôi, chả trách lúc nãy ngã mà chẳng thấy đau gì cả.



Thế nhưng, trên sàn nhà đầy bánh kem, trơn trượt không dễ đứng dậy.



"Surprise!" Đúng vào lúc tôi nằm đè lên người Thuần Hy, cố gắng chiến đấu với đám kem dưới đất, cửa lớn bỗng mở toang ra.



Bác trai? Bác gái? Thuần Hiến? Lại còn có cả Tú Triết và bố?



0_0 Họ nhìn thấy cảnh tượng trong phòng khách đều sững sờ.



"Thuần Hy, con đúng là làm mẹ cảm động quá, mẹ đang thắc mắc tại sao giữa đường lại không thấy con đâu, thì ra con đã nhanh đến vậy". Bác gái nhìn thấy chúng tôi, cảm động đến mức khóc to lên.



Bác trai cười hi hi nói đùa...



"Hai đứa nó đúng là cuồng nhiệt quá, hay là đợi đến tuổi thì bàn chuyện hôn nhân luôn nhỉ!"



Tôi muốn chết, tôi muốn chết, đây hoàn toàn là sự cố mà, sao bác lại đùa như thế chứ...



"Á ~ ~, không chịu đâu! (>0



0_0" .. Cái gì? Có nhầm không? Tôi nhận lời sinh con cho cậu ta hồi nào? Có phải bức xúc quá nên mụ mị rồi không?



0_0" .. Tôi trở thành con dâu của nhà họ Kim từ lúc nào vậy??? Loạn quá rồi... loạn thiên hạ rồi...T_T



Xem ra, muốn một mình hưởng thế giới hai người với Thuần Hy cũng không thể. Có điều, tôi vẫn rất thích lễ Giáng Sinh năm nay. He he.