Nụ Hôn Của Quỷ

Chương 57 : Anh hùng cứu mỹ nhân

Ngày đăng: 20:06 18/04/20


"Lũ khốn kiếp các người định làm gì thế hả? Buông cô ấy ra! Buông ra!!!"



Một tiếng nói trong trẻo đột ngột vang lên, Thuần Hy ư? Chẳng lẽ những lời tôi gào thét trong lòng vừa nãy đã linh nghiệm... ?



Trong làn nước mắt, tôi nhìn thấy gương mặt trong sáng như ánh nắng, rõ ràng là Tú Triết! Là Tú Triết! Chính cậu ấy!



Tại sao tôi thiên vị như vậy? Tại sao không nghĩ là Tú Triết, thay vì Thuần Hy???



Anh hùng tôi kêu gào không đến, người không nghĩ đến lại xuất hiện, có phải đây là sự mỉa mai ông trời dành cho tôi...



"Nghe rõ chưa? Buông cô ấy ra...!!! —p(>o



"Thằng nhóc này là ai vậy? Giống búp bê quá nhỉ?" Giọng tên đầu nhím lộ vẻ thích thú.



"Mặc kệ nó là ai, anh Long, có cần chúng em xử nó không?"



Thì ra tên đầu nhím được gọi là "anh Long", là lão đại của bọn khốn kia.



"Tốt! Lên!" Cái tên "anh Long" kia, không, cứ gọi là đầu nhím thì hay hơn, tên nhím chết tiệt vừa ra lệnh, năm tên khốn kia đã tràn lên, còn lại một tên giữ chặt tôi, khiến tôi không nhúc nhích gì được.



Hai nắm đấm không đánh lại bốn tay, huống hồ năm tên đang bao vây một mình Tú Triết. Không lâu sau, cậu ấy rỏ ra lực bất tòng tâm, chỉ biết trốn, không có chỗ phản kích.



A_0” Ôi- không ổn, cậu ấy bị một tên đấm trúng mũi rồi, một dòng máu tươi đang rỉ ra, nổi bật đến hoa mắt.



Trời ơi, Tú Triết đáng thương của tôi...



Nhưng tại sao? Tại sao tôi lại đau như vậy? Giống như cú đấm ban nãy là giáng xuống người tôi ấy...




"Con bé này, có kêu gào gì cũng vô ích, hắn đã nhận lời đến rồi mà, mà lại còn đến đây ngay nữa chứ. Ha ha”



Cái gì? Thuần Hy nhận lời rồi? Vì tôi? Không thể nào!!! Đừng mà.. .>_



"Tôi nói cho cậu biết địa chỉ, trong nhà máy hoang trên đường Đức Nhân, số 454 đi thẳng khoảng 200 mét là tới. Nếu cậu báo cảnh sát, hoặc đưa trợ thủ đến, tôi không dám bảo đảm ngựa của cậu an toàn đâu..."



A_0”... Trời ơi, hắn ta đang dọa dẫm Thuần Hy! Một mình Thuần Hy đến sẽ rất nguy hiểm-!



"Ha ha ha ha-! Tôi đợi cậu, nhanh lên! Bye bye ~!~! ha ha ha!" hắn nói xong bèn dập ngay điện thoại. Trời ơi, tôi muốn chết...



Hu hu... tại sao... tại sao không để tôi chết đi, tôi chết rồi họ sẽ không uy hiếp được Thuần Hy nữa...



Thuần Hy, anh đừng đến, tại sao anh lại nhận lời chứ? Trò chơi mà hắn nói nhất định là rất đáng sợ! Anh là đồ ngốc! Ngốc! Đần! Đầu heo...



Tôi phải làm sao? Phải làm sao? >_



Nhưng, nhưng... ngoài chuyện đó ra, tôi chẳng có cách nào khác cả...



Thuần Hy, xin anh, đừng đến, đừng đến, nhất định không được đến...



Không biết Tú Triết ra sao rồi, cậu ấy có chuyện gì không? Nhất định sẽ không sao đâu, tôi còn nhớ cái lần Thuần Hy cưỡng ép tôi vào bệnh viện Ái Nhân thăm cậu ấy. Hôm đó cậu ấy đang nằm dài trên giường bệnh như xác chết, nhưng hôm sau đã nhảy nhót xuất hiện trong lớp tôi...



Tú Triết, cậu có nghe thấy tớ đang nói không? Cậu sẽ không sao đâu, nhất định thế... Khó chịu quá, cảm giác ở đây không dễ chịu tí nào... T_T



Khó chịu đến mấy cũng không sao, chỉ cần Thuần Hy không đến, chỉ cần Tú Triết bình an...