Nụ Hôn Của Quỷ
Chương 84 : Sát thủ sư bà
Ngày đăng: 20:07 18/04/20
Không khí lạnh năm
nay hình như đặc biệt đến sớm, chưa đến giáng sinh mà tuyết đã bay đầy,
lạnh đến nỗi tôi chỉ muốn quấn mình trong tấm chăn bông nặng tám mươi
cân để ra ngoài.
Hắt -xì—! ị >_
Đau khổ quá... Chẳng lẽ là ông ười đang trừng phạt tôi sao? Trừng phạt thói lăng nhăng của tôi... Bởi vì sau lần gặp Thuần Hy ở trạm xe bus hôm ấy, tôi đã định hoàn toàn bỏ cuộc, nhưng cuối cùng cũng chẳng thể làm
được... Vả lại, mối quan hệ với Tú Triết cũng mỗi lúc một kỳ lạ...
Trong nhà vẫn chỉ có mình tôi, bố lại đi công tác rồi. Tú Triết không đến bám lấy tôi, thật đáng kinh ngạc, gọi đến báo tôi biết có một người bạn rất quan trọng từ một nơi rất xa đến thăm cậu ấy, nên buổi tối họ ra ngoài
chơi bời vui vẻ. Cậu ấy còn xin lỗi tôi đúng mười lăm phút chỉ vì thấy
hối hận khi không đưa tôi theo được, làm điện thoại di động của tôi lại
hết pin.
Nhìn đồng hồ, vẫn chưa đến chín giờ tối. Ra ngoài lượn
vài vòng vậy, hít thở chút không khí trong lành chắc sẽ có lợi cho cái
mũi chết tiệt này hơn.
Tôi run lẩy bẩy bò ra khỏi chăn, mặc một
chiếc áo bông to sụ, giống một con vịt bầu nặng nề ngốc nghếch lạch bạch tiến ra cửa. A_T
Ra đến đường lớn, nhìn thấy hoa tuyết vui vẻ
bay đầy trời, đan chéo vào nhau, lòng tôi bỗng cảm thấy rất ấm áp, nếu
hoa tuyết làm từ bông kẹo thì càng tuyệt biết mấy!!! He he!
Đi mãi, đi mãi, bỗng một quán bar rất phong cách xuất hiện trước mắt tôi.
0_0 “Một gốc cây”? Cái tên gì lạ thế nhỉ. Bên trong như thế nào đây? Hơi bị tò mò-. Có điều, những người ra ra vào vào nơi đây sao không giống
người tốt nhỉ... A_T
“Ôi ôi ôi, các anh em đến đây mà nhìn, em
gái này xinh quá, gương mặt em ấy mới, đáng yêu làm sao! Hi hi.” Tôi vẫn chưa kịp hoàn hồn, bỗng một giọng nói lúng ba lúng búng rất mất dạy
vang lên bên tai.
“Đúng thế nhỉ? Các anh em, gương mặt con bé này thật dễ thương, hê hê.” Đúng là ngưu tầm ngưu, mã tầm mã, một tê khác
cũng đê tiện không kém phụ họa nhiệt tình. “Đi, để em gái này đi uống
rượu với chúng ta.” Đúng là một lũ lưu manh! “Ý hay đó, đi thôi, ha ha
ha ha...”
Cô gái nào gặp phải đám mất dạy này thì khổ biết bao.. .=.=
Trời? Tôi đang nhớ lại xem nên dùng đoạn nào trong kinh thánh để cầu chúc cho cô gái đáng thương kia thì bốn cánh tay to lớn thô bạo đã kẹp lấy cánh
tay đáng thương của tôi như càng cua. Thì ra người mà bọn họ nói là tôi! A_0A
“Mấy người làm gì thế hả? Buông tôi ra!” Đúng là tai họa
“Thuần Hy, anh không thích ở đây đúng không? Vậy thì đừng ở đây nữa. Chúng ta đi!”
Mấy bà cô già xung quanh đứng đực ra tại chỗ, hoàn toàn đờ đẫn nhìn theo chúng tôi.
“Đừng cản trở tôi làm việc.” Thuần Hy giằng tay tôi ra, giọng nói còn lạnh hơn không khí bên ngoài.
“Nhưng mà anh...”
“về nhà sớm đi!” Thuần Hy nói xong lại quay về chỗ cũ, tiếp tục pha rượu.
“Kim Thuần Hy khốn kiếp! (>0
Vừa ra
khỏi quán bar, tôi đã thấy hối hận, không được, không thể đi được, đám
gái già kia đáng ghét quá, lỡ lợi dụng Thuần Hy thì sao?
Quách Tiễn Ni này đã làm người tốt thì phải làm đến cùng, nhất định phải giúp bác gái bảo vệ Thuần Hy thật tốt.
Đúng, cứ thế đi, Thuần Hy không cho tôi vào, thì tôi đợi ở ngoài, ừ, đợi ở
ngoài, hehe. Thời tiết hình như mỗi lúc một lạnh hơn, gió cũng càng lúc
càng lớn, tuyết cũng to hơn,lạrứi thật!
Tôi ôm lấy vai co ro ngồi dưới đất.
Hắt xì-! Trời ạ, chắc tôi bị cảm rồi!
Để bảo vệ Thuần Hy, cảm cũng cam lòng!... ~*A0A*~
Hắt-! Xì-! Hắt xì hắt xì hắt xì-!
Thuần Hy vẫn chưa ra, ghét quá!
Đau đầu quá, đau thật mà đầu tôi cũng mỗi lúc một nặng. Đầu tôi có to đâu,
sao ngẩng lên lại khó khăn quá vậy? Hắt xì, hắt xì, hắt xì-!
Huh u hu, mí mắt nóng quá, và mỗi lúc một Mu xuống... Buồn ngủ, mắt không mở nổi nữa...
Hắt xì, hắt xì, hắt xì-!
ơ, hình như đầu nhẹ hơn một chút, hình như có một bàn tay đang đặt lên trán tôi, lạnh ngắt thoải mái quá. Tay ai thế nhỉ?
“Nóng quá!” Hình như là giọng
Cái gì mà nóng? Lạnh quá mới đúng, lạnh quá... Tôi gắng gượng đứng lên, nhưng người bỗng mềm nhũn rồi đổ gục về phía trước...