Nữ Ngỗ Tác Họa Cốt
Chương 99 : Ta muốn khám nghiệm tử thi
Ngày đăng: 18:39 30/04/20
Edit: Emily Ton.
Thảm án Vệ gia, rất nhanh đã được truyền ra toàn bộ Cẩm Giang thành, tất cả mọi người đều biết.
Chuyện Kỷ Vân Thư bị bắt giam, đương nhiên cũng được lan truyền.
Sau khi Kỷ Thư Hàn và Kỷ lão phu nhân biết chuyện, thiếu chút nữa đã bị ngất xỉu.
Kỷ gia có một hung thủ giết người, đó chính là vô cùng nhục nhã!
Cảnh Dung đương nhiên cũng biết tới việc này.
Trời vừa mới bắt đầu hửng sáng, hắn đã vội vã tiến đến nhà giam.
Hai cai ngục canh cửa không biết hắn, tất nhiên lập tức ngăn cản hắn lại.
Một khắc sau, Lang Bạc lấy ra một tấm lệnh bài, lên tiếng mắng: "Dung Vương tại đây, ai dám làm càn?"
Hai cai ngục sau khi nhìn thấy lệnh bài, bị dọa choáng váng, nhanh chóng quỳ xuống trên mặt đất.
"Tham...... kiến Dung Vương, tiểu nhân không biết là Dung Vương, tội đáng chết vạn lần."
Ánh mắt sắc bén của Cảnh Dung, khiến người không rét mà run: "Mang bổn vương đi gặp Kỷ Vân Thư."
"Vâng......"
Cai ngục cuống quít đứng lên từ trên mặt đất, cong lưng, cúi đầu, nhanh chóng dẫn đường.
Cảnh Dung đi vào trong nhà giam âm u ẩm ướt, hai bàn tay siết chặt thành nắm đấm, tâm tình cũng theo mùi vị càng ngày càng nồng đậm tanh tưởi, khiến lòng dạ càng thêm phiền muộn!
Tới bên ngoài phòng giam Kỷ Vân Thư, nhìn thấy bên trong cũng xem như sạch sẽ, bộ dáng giận dữ hung tợn của hắn mới dần dần được thu liễm lại.
Mắng một tiếng: "Mở cửa."
Cai ngục ngoan ngoãn mở cửa ra, đứng sang một bên!
Cảnh Dung nhanh chóng bước vào, nhìn thấy thân mình nho nhỏ đang ngồi xổm trên mặt đất, ôm đầu gối cuộn tròn, chôn đầu, thân mình dường như đang nhè nhẹ run rẩy.
Lò sưởi bên cạnh đã hết than, chỉ còn nổi lên vài làn khói trắng!
"Vân Thư......"
Hắn nhẹ giọng gọi nàng một tiếng.
Kỷ Vân Thư co chân mình lại, sau một hồi lâu, mới ngẩng đầu lên.
Đập vào mắt, là một đôi ủng ngọc chỉ bạc kim điêu, cùng đuôi áo bào sa tanh. Nàng chậm rãi hướng lên trên, lập tức đối diện với ánh mắt thâm trầm đau lòng của Cảnh Dung!
Mới qua một ngày không gặp, trên khuôn mặt tinh xảo của Kỷ Vân Thư, giờ phút này sự hồng hào đã dần dần biến mất, giống như một trang giấy trắng sạch sẽ.
Nha dịch lập tức tiến lên, thật cẩn thận nâng Kỷ Vân Thư đứng lên.
Trong khi đó, nàng từ đầu đến cuối, không hề nói một câu.
Khi nha dịch đang chuẩn bị mang nàng rời đi, Cảnh Dung đột nhiên giữ chặt lấy nàng, khuôn mặt có chút nôn nóng, nhẹ giọng nói ở bên tai nàng.
"Ta biết trong lòng ngươi rất khổ sở, cũng biết việc này là đả kích rất lớn đối với ngươi. Mạng người quan trọng, bổn vương sẽ cố gắng giúp ngươi tìm ra chứng cứ chứng minh ngươi vô tội. Nhưng ngươi hãy nghe cho kỹ, ngươi cần phải tỉnh lại, bởi vì chỉ có ngươi là người hiểu rõ nhất, lúc ấy đã xảy ra sự tình gì."
Lông mày Kỷ Vân Thư di chuyển, dường như đã nghe thấy những gì hắn nói!
Thật ra bắt đầu từ đêm qua, nàng vẫn luôn suy nghĩ toàn bộ quá trình của vụ án.
Nhưng nàng làm thế nào cũng không thể hiểu rõ, độc kia, rốt cuộc đã hạ vào trong chén trà như thế nào?
Hiện giờ lại xuất hiện lông chim Trậm gì đó, quả thực là quá buồn cười.
Hay là, thật sự có người muốn hãm hại mình?
Nhưng...... người nọ làm sao có thể biết được, lúc ấy nàng sẽ đi châm trà?
Đúng vậy, đây là điểm đáng ngờ!
Nàng đã suy nghĩ cả đêm, trong lòng vẫn luôn nghĩ về nó, giờ phút này dần dần có chút manh mối!
Đôi mắt vừa nhấc, nàng ghé vào bên tai Cảnh Dung, nhẹ giọng nói một câu: "Vương gia, ta muốn khám nghiệm tử thi."
Khám nghiệm tử thi?
Người Vệ phủ xem nàng là hung thủ giết người, sao có thể sẽ để nàng khám nghiệm Vệ lão gia và Vệ phu nhân?
Cảnh Dung nhíu mày lại, hạ quyết tâm.
Gật gật đầu: "Được, bổn vương sẽ có biện pháp."
Kỷ Vân Thư ném một ánh mắt cảm tạ cho hắn, không nói thêm gì nữa, theo nha dịch rời đi.
Một khắc sau, Cảnh Dung lập tức đi tới Vệ phủ.
Trong một đêm, từ đại môn cho đến trong viện Vệ phủ, đều treo vải sa tanh trắng, vải đỏ trên đèn lồng cũng đều đổi thành màu trắng.
Sau khi Cảnh Dung mang theo Lang Bạc tiến vào, lập tức đi tới linh đường nơi hậu viện. Hai chiếc quan tài đặt song song bên trong, vẫn chưa được đậy nắp lại. Phía trước được bày bài vị cùng với mấy ngọn nến.
Vệ Dịch mặc bộ đồ tang màu trắng, quỳ gối phía trước, ánh mắt nhìn chằm chằm trên hai cái bài vị, vẫn không nhúc nhích.
Bởi vì đã khóc quá lâu, cặp mắt sưng đỏ vẫn chưa tan đi, vẫn còn đang chảy nước mắt.
Cực kỳ đau khổ!