Nữ Ngỗ Tác Họa Cốt

Chương 106 : Người đủ thân, máu loãng

Ngày đăng: 18:39 30/04/20


Edit: Emily Ton.



Kỷ Thư Hàn chưa từ bỏ ý định.



"Vương gia, cầu xin ngài hãy nể tại hạ đã làm quan nhiều năm, khai ân một lần."



"Kỷ Thư Hàn a Kỷ Thư Hàn, bổn vương thật sự xem thường ngươi, ngay cả những lời này ngươi cũng nói ra được. Xem ra nề nếp Kỷ gia các ngươi, nên để bổn vương sửa trị."



Hắn hơi dừng lại, quay về phía thuộc hạ của mình: "Còn không mang người đi tới nha môn."



Thị vệ kéo Kỷ Nguyên Chức không ngừng giãy giụa, bất chấp mưa phùn, mang người đi tới nha môn.



Kỷ gia lúc này là một mảnh hỗn loạn.



Người khóc!



Người quỳ!



Người kinh ngạc, người kinh hãi!



Kỷ Thư Hàn tức giận đấm xuống mặt đất!



Hắn bực vì bản thân mình sinh ra một nhi tử như vậy, cũng bực vì Vương gia không lưu tình! Nữ nhi vô tình!



Rốt cuộc, Kỷ Mộ Thanh không nhịn được nữa, rưng rưng hai hàng nước mắt, thút thít mũi, khẽ nâng đầu.



Nghẹn ngào trừng mắt nhìn Kỷ Vân Thư, nói: "Loan Nhi bất quá chỉ là một tiện tì, người chết cũng đã chết. Nàng ấy vốn đã bán mình cho Kỷ phủ chúng ta, muốn nàng sống hay chết, cũng do chúng ta làm chủ. Mặc dù Tam đệ không hiểu chuyện, nhưng cũng không tự mình giết nàng ấy, chính nàng ấy đã thắt cổ tự sát, không liên quan gì đến hắn."



Có một loại người, không có việc gì liền đi tìm việc, tìm cảm giác cho sự tồn tại của mình, hơn nữa còn cho rằng biểu hiện của mình rất tốt đẹp.



Nhưng tất cả mọi người lại cực kỳ chán ghét loại người này.



Và người này, chính là Kỷ Mộ Thanh.



Giờ phút này nàng ta cực kỳ giống một vai hề đang nhảy nhót, không thể nhảy nhót một vòng, dường như tâm ngứa khó nhịn.



Nhưng những lời nói này, chỉ đổi lấy một ánh mắt kinh bỉ của Kỷ Vân Thư.



Kỷ Vân Thư nói: "Tự cầm dao nhỏ giết người, mới được xem là kẻ sát nhân hay sao?"



"Nhưng hắn làm như vậy cũng là vì ngươi, nếu như không phải như vậy, hiện tại ngươi vẫn là hung phạm giết người."



"Hắn không phải vì ta, mà là vì các ngươi, vì thanh danh Kỷ gia, cũng vì ngươi có thể an ổn trở thành Thái tử phi."



"......"
Giọng điện cực kỳ chắc chắn, sự kiên định kia, khiến cho tất cả mọi người đều khó có thể tin.



Tuy nhiên, Kỷ Vân Thư chậm rãi khôi phục lại sự lạnh lùng.



Xoay người, không hề quay đầu lại nhìn một cái, bước chân từng bước một rời đi.



Thân ảnh gầy ốm, rơi vào trong mưa phùn với một quyết tâm bất thường!



Lần này, nàng vẫn đi ra từ đại môn Kỷ phủ.



Không biết từ khi nào, Cảnh Dung đã đuổi theo bước chân nàng, cũng không biết khi nào trong tay có thêm một cây dù, yên lặng che ở trên đỉnh đầu nàng, yên lặng bồi nàng, không nói cũng không hỏi.



Mặc kệ trong lòng hắn cực kỳ tò mò, Kỷ Bùi? Kỷ Bùi là ai?



Kỷ Vân Thư đi tới nghĩa trang.



Phúc bá kết thúc việc để thi thể Loan Nhi vào trong một cái quan tài cũ nát, nói rằng đã tìm được một chỗ có phong thuỷ tốt, chuẩn bị chôn nàng.



Ánh mắt Kỷ Vân Thư có chút thất thần, gật gật đầu, nói một tiếng đa tạ!



Nàng lấy một cây trân trên đầu mình xuống, bỏ vào trong quan tài.



"Loan Nhi, ngươi hãy yên nghỉ đi. Kiếp sau sẽ hạnh phúc hơn, không cần tiếp tục chịu khổ."



Cuối cùng, quan tài được phủ lại, nàng đốt một nén nhang, xem như tiễn Loan Nhi đi!



Đứng ở dưới mái hiên ngoài cửa nghĩa trang, nàng hơi nâng đầu, nhìn nước mưa rơi xuống mái hiên, giống như cát chảy xuống trong chiếc đồng hồ cát.



Cảnh Dung yên lặng bồi ở bên người nàng, nhìn lông mày nàng dần dần giãn ra, lo lắng trong lòng hắn dường như cũng nhẹ nhõm hơn.



Nhưng giờ phút này, hắn thật sự không muốn quấy rầy nàng.



Kỷ Vân Thư như vậy, an tĩnh giống như một bức họa, giống như nước mưa trong sạch còn chưa rơi xuống mặt đất.



Thậm chí có một khắc hắn hy vọng, mình không phải là đế vương gia, mà được sinh ra trong một gia đình bá tánh bình thường.



Không cần tham dự phân tranh vương quyền, không cần thân nhập trong vòng âm mưu.



Cùng với người mình thích, cùng nhau ngắm mặt trời mọc! Cùng chiêm ngưỡng cảnh hoàng hôn!



Thật lâu sau, ánh mắt Kỷ Vân Thư chuyển từ chỗ giác mái tới trong mưa phùn mênh mông nơi xa.



Mang theo giọng điệu buồn bực hơi trầm, nói: "Hắn gọi là Kỷ Bùi. Năm năm trước, là cô nhi mà Nhị ca ta đã mang về từ trên chiến trường!"