Nữ Ngỗ Tác Họa Cốt

Chương 109 : Chiếc đũa này không phải của phủ chúng ta

Ngày đăng: 18:39 30/04/20


Edit: Emily Ton.



Bên trong linh đường, Vệ Dịch ôm Kỷ Vân Thư không muốn buông tay!



Bên ngoài linh đường, khuôn mặt Cảnh Dung không có biểu tình, khiến người không thể đoán ra hắn đang nghĩ gì.



Lang Bạc đứng ở bên cạnh, ánh mắt cũng nhìn vào Kỷ Vân Thư và Vệ Dịch bên trong.



Hai ngày nay, hắn phụng mệnh để ý Vệ Dịch, mắt không nháy nhìn chằm chằm Vệ Dịch, bên hốc mắt đều đen một vòng, có thể nói rằng một tấc cũng không rời.



Tất nhiên, Vệ Dịch không ăn cơm, hắn cũng bụng không hai ngày.



Hắn thở dài một tiếng, tự nói với mình: "Kỷ cô nương gặp phải nhiều sự tình như vậy, trong lòng còn nhớ thương Vệ công tử."



Trong lời này, còn mang theo vài phần hâm mộ!



Cảnh Dung mắt lạnh một cái, lập tức khiến da thịt hắn đông lạnh đến nỗi cứng đờ.



Đành phải cúi thấp đầu, câm miệng!



Trong lòng Lang Bạc thật sự rất buồn bực, Vương gia nhà mình không những không ăn giấm, mà còn bình tĩnh đến nỗi có chút kỳ cục.



Rất bất thường, quá bất thường!



Nhưng hắn nào biết đâu rằng, trái tim Cảnh Dung sớm đã bị xé toạc ra đau đớn, giống như cành cây khô những ngày mùa đông.



Trong lòng Kỷ Vân Thư có Kỷ Bùi. Người kia, phảng phất như cây gai trát ở trong lòng nàng, dù hắn dùng hết toàn lực, đều không thể nhổ ra.



Chưa kể, có khả năng Kỷ Bùi thật sự đã chết.



Trong khi hắn, ngay cả một người chết cũng bị thua kém!



Nghĩ đến đây, môi mỏng Cảnh Dung nhẹ cong, nở nụ cười chua xót.



Lúc này, Kỷ Vân Thư đã nhẹ nhàng đẩy Vệ Dịch ra, dùng ống tay áo lau đi nước mắt trên mặt hắn.



"Bọn họ nói, đã hai ngày nay ngươi không ăn gì, như thế làm sao có thể tiếp tục được?" Nàng có chút đau lòng.



"Nhưng...... ta ăn không vào."



"Ăn không được cũng phải ăn, nếu thân thể ngươi đói lả, ngày mai ngươi làm sao còn sức để đưa tang cha nương ngươi?"



Nhắc tới việc này, Vệ Dịch ép chặt đôi môi khô khốc của mình, không lời phản bác.



Bọn hạ nhân Vệ phủ cũng lập tức đi tới phòng bếp bưng đồ ăn lên, Vệ Dịch cố nức nở vài tiếng, dùng sức nuốt vào mấy miếng, bắt đầu nhồi nhét trong miệng.




Nàng cũng đang muốn biết điều đó!



Nàng cân nhắc trong lòng thật lâu, nhìn về phía Cảnh Dung, mở miệng nói: "Từ đầu tới cuối, chúng ta đều đi theo hướng sai rồi, căn bản không phải trong rượu có độc, mà là đôi đũa này có độc. Đôi đũa đi vào miệng, và khi bọn họ uống rượu, lúc này mới bị trúng độc. Miếng vụn gỗ lưu lại trong chén trà, chính là đã bị dính từ hai chiếc đũa gỗ này vào trong miệng, sau đó khi uống trà, mới lưu lại ở trong chén trà."



Những lời này vừa nói ra, tất cả mọi người dường như đã hiểu.



Nhưng Cảnh Dung lại dường như nghi hoặc: "Nếu chỉ có một đôi đũa có độc, làm thế nào hai người đều trúng độc?"



"Ta nghĩ, chắc hẳn Vệ bá phụ và Vệ bá mẫu, mỗi người đều dùng một chiếc đũa có độc."



Hợp tình hợp lý!



Cảnh Dung nghiêm mặt, hướng về phía mọi người trong phòng bếp, hỏi: "Đêm đó mở tiệc, ai là người an bài chén bát?"



Giọng điệu của hắn giống như đốt lên một ngọn lửa, nhưng lại khiến người đột nhiên phát lạnh.



Hai tiểu nha đầu nơi xa liếc mắt nhìn nhau, cùng nhau đi tới, cực kỳ kinh hoảng.



"Là...... là hai người nô tỳ."



"Trên chiếc đũa, vì sao lại có độc? Các ngươi giải thích thế nào?" Cảnh Dung chất vấn.



Hai nha đầu sợ tới mức liên tục lắc đầu: "Vương gia, chúng ta không hề hạ độc, những chiếc đũa của chủ nhân, ngày thường vẫn luôn sử dụng, đều không có vấn đề gì, hai người nô tỳ tuyệt đối không có tâm hãm hại lão gia và phu nhân, cầu Vương gia tra rõ."



Bọn họ dường như không giống như đang nói dối!



"Đêm đó mở tiệc, có người nào từng chạm vào chiếc đũa này không?"



Lắc đầu: "Không có, những chén bát này đều do hai người chúng ta tự mình bày biện. Chén bát của lão gia và phu nhân, trước đây cũng do chúng ta tự mình chuẩn bị, người khác không hề chạm tới."



Nói như chém đinh chặt sắt, không có một chút dấu vết để nghi ngờ!



Cảnh Dung không có gì khác để hỏi.



Chỉ thấy ánh mắt Kỷ Vân Thư, một lần nữa lại đặt ở trên đôi đũa có độc, hỏi một câu: "Đôi đũa này...... là của trong phủ các ngươi sao?"



Hai nha đầu liếc mắt nhìn nhau, cùng nhau nhấc đầu, mở to hai mắt nhìn lên trên đôi đũa.



Kinh hô: "Không phải, đũa này không phải của phủ chúng ta."



Để chứng minh lời mình nói, một nha đầu trong đó, chỉ vào một đầu trên chiếc đũa, vội nói.



"Đũa trong phủ chúng ta, ở trên đỉnh đầu sẽ dùng dao nhỏ cạo đi một góc nho nhỏ, nhưng đôi đũa này, không hề bị cạo đi, nhất định không phải của trong phủ chúng ta."