Nữ Ngỗ Tác Họa Cốt

Chương 114 : Người đã chết

Ngày đăng: 18:39 30/04/20


Edit: Emily Ton.



Sau thời gian nửa nén hương, Kỷ Nguyên Chức bị áp vào trong nhà giam!



Cảnh Dung cũng bồi Kỷ Vân Thư đi tới nhà giam một chuyến.



Khi tới nơi, nàng không cho Cảnh Dung đi theo.



Nơi Kỷ Nguyên Chức bị giam, không chỉ tản ra một mùi vị tanh tưởi khó ngửi, còn có một mùi máu tươi.



Đó là vì ngày hôm qua, thời điểm Cảnh Dung phái người tới lấy máu của hắn, đã lưu lại!



Kỷ Nguyên Chức ngồi dưới đất, bộ dáng chật vật cười lạnh, cặp mắt rất dữ tợn. Ngay một khắc khi Kỷ Vân Thư xuất hiện, lập tức đập vào tầm mắt chăm chú của hắn.



Thật lâu sau, Kỷ Vân Thư mới nói với cai ngục: "Mở cửa ra."



"Điều này......"



"Mở ra."



Giọng điệu lạnh băng khiến cai ngục sợ hãi!



Cai ngục run rẩy một chút, lúc này mới mở cửa ra.



Cùng với âm thanh của xích sắt, cửa phòng giam cũng "kẽo kẹt" một tiếng mở ra.



Kỷ Vân Thư bước chân đi vào, đứng ở trước người Kỷ Nguyên Chức.



Và người nam nhân này, hào phóng nâng đầu đối diện với nàng, khóe miệng dần dần chuyển sang tà ác, hỏi: "Như thế nào? Ngươi muốn báo thù cho Loan Nhi? Muốn tự mình giết ta sao?"



"Ta tới, chỉ muốn trước khi ngươi chết, hỏi ngươi một việc."



Giọng nàng giống như đã bị tắc nghẹn trong cổ họng rất lâu, lúc này mới chậm rãi chảy ra.



Kỷ Nguyên Chức hừ một tiếng, cúi thấp đầu xuống, ánh mắt dừng ở trên đôi ủng da hổ thượng đẳng của mình.



Sau một khắc, Kỷ Vân Thư chậm rãi ngồi xổm thân mình xuống, hỏi hắn.



"Ngày đó, chính ngươi đã mang theo người nâng Kỷ Bùi đi tới bãi tha ma, nhưng ở nơi đó, ta không thể nào tìm được thi thể hắn. Ta muốn hỏi ngươi, hắn rốt cuộc đang ở đâu?"



Vấn đề vừa được hỏi ra, Kỷ Nguyên Chức giống như bắt được điểm yếu của Kỷ Vân Thư, ánh mắt sáng lên mang theo đắc ý nồng đậm.



"Ngươi muốn biết sao?" Giọng của hắn cực kỳ quỷ dị.
Nàng thậm chí không kịp né tránh, khuôn mặt bên trái, trong nháy mắt, đã bị cắt sâu một đường từ xương gò má đến phía dưới cằm.



Máu tươi tràn ra, khiến cho khuôn mặt xinh đẹp tinh xảo của nàng, biến thành một con sông nhỏ đẫm máu.



"Kỷ cô nương."



Cai ngục bên ngoài vọt vào, đang muốn kéo Kỷ Nguyên Chức ra.



Nào ngờ, đồng thời ngay khi Kỷ Nguyên Chức thu hồi cây trâm bạc trong tay, đã hướng về phía cổ của mình, cắm mạnh xuống.



Thẳng phập vào tận trong xương!



Hắn tiếp tục dùng lực rút nó ra.



Máu tươi tuôn trào, lập tức nhiễm đỏ quần áo Kỷ Nguyên Chức, cũng bắn tới cả trên người Kỷ Vân Thư.



Máu trào ra từ trong miệng Kỷ Nguyên Chức, cười cười, nhìn Kỷ Vân Thư: "Ngươi vĩnh viễn...... sẽ không thể biết đó là ai!"



Thân thể vô hồn rơi xuống!



Kỷ Vân Thư cứ đứng như vậy không hề nhúc nhích, cảm giác đau đớn trên mặt dường như đã bị tiêu tán theo ánh mắt.



Trên mặt đất, Kỷ Nguyên Chức trừng lớn hai mắt, trên cổ đẫm máu.



"Đã chết, người đã chết!" Ngục tốt kinh hô một tiếng!



Trong khi đó, Kỷ Vân Thư lại có vẻ bình tĩnh bất thường, cả người, hoàn toàn lâm vào trong trạng thái mất hồn.



Nàng ngốc nghếch xoay người, ra khỏi nhà giam, ánh mắt không có tiêu cự, bước chân đi từng bước một về phía bên ngoài nhà giam.



Trước mắt cũng bắt đầu mờ dần, hai chân không có sức lực, cho đến khi ánh sáng bên ngoài nhà giam chiếu vào, đâm mạnh vào trên đôi mắt mơ hồ của nàng, rốt cuộc nàng không thể nào chống đỡ thêm được nữa.



Và một thân ảnh cũng chạy vội về phía nàng ngay khi thân thể của nàng trụy xuống.



Một đôi tay to rắn chắc tiếp được, kéo nàng vào trong lòng ngực.



"Vân Thư......"



Máu tươi vẫn không ngừng chảy ra từ vết thương ở trên mặt nàng!



Thâm nhập vào da!