Nữ Ngỗ Tác Họa Cốt

Chương 119 : Người hồ p

Ngày đăng: 18:40 30/04/20


Edit: Emily Ton.



Sự yên tĩnh của ngọn núi được bao phủ bởi tiếng mưa rơi tí tách, nhưng bị phá vỡ bởi từng đợt âm thanh cố sức nâng quan tài, cùng với tiếng nam nhân nôn nóng hô to như muốn nổ tung.



Có thể do quan tài tương đối nặng, những người đó chỉ nâng từ cổng lớn vào trong viện cũng mất một thời gian khá lâu.



Có hai người chạy vào ngôi miếu trước những người khác, nhanh chóng dọn dẹp một chỗ đất trống.



Bọn họ không hề chú ý tới đám người Cảnh Dung và Kỷ Vân Thư bên kia.



Vệ Dịch vốn đang buồn ngủ, động tĩnh bên ngoài lập tức quét cơn buồn ngủ của hắn không còn một mảnh, cặp đôi mắt tò mò giống như bị dính vào nhựa cao su, vẫn luôn nhìn những người bên ngoài ở trong mưa gió.



Hắn kéo ống tay áo của Kỷ Vân Thư, ngoài miệng còn thường xuyên dò hỏi.



Nói: "Thư nhi, vì sao bọn họ lại nâng quan tài đó?"



Kỷ Vân Thư không trả lời hắn.



"Phó thúc nói, quan tài là phải chôn xuống đất, vì sao bọn họ không chôn?"



"......"



"Thư nhi......"



"Được rồi, Vệ Dịch, đừng nói nữa."



Kỷ Vân Thư ngắt lời hắn nói.



Tiểu tử này, bất kể lúc nào cũng nói đặc biệt nhiều.



Vệ Dịch mím môi, không nói nữa, chỉ nhìn nhìn.



Kỷ Vân Thư cũng nhìn về phía đám người ở bên ngoài miếu, thấy những người nâng quan tài gần như đã kiệt sức, phải tốn rất nhiều thời gian mới nâng được quan tài vào miếu.



Sau một khắc, nàng thoáng nhìn qua Cảnh Dung, tên kia cầm một cây gậy trong tay, không chút để ý chọc về phía đống lửa, hắn căn bản không thèm liếc mắt ngó bên ngoài một cái.



Một bộ dáng hoàn toàn không liên quan đến mình!



Kỷ Vân Thư suy nghĩ một lúc, nói với hắn: "Mưa lớn như vậy, mặc dù quan tài kia được làm bằng gỗ bạch đàn, nhưng nếu ngâm trong mưa gió lâu như vậy. Không bằng Vương gia hãy giúp đỡ......"



Lời còn chưa nói xong, Cảnh Dung cắt ngang lời nàng mà không thèm ngẩng đầu nhìn lên.



"Ngươi biết bọn họ là người nào sao? Còn muốn bổn vương giúp đỡ?"



Hả?



Người nào?



Câu hỏi này có chút không đâu vào đâu.



Kỷ Vân Thư nhìn về phía bên ngoài một hồi lâu lần nữa, lúc này mới bừng tỉnh ——
Chẳng trách dây chằng không chịu được sức nặng như vậy. Những vật dùng để bồi táng, cũng đủ xa hoa. Nếu vậy, tương lai khi đại táng, ngôi mộ tuyệt đối cũng không hề keo kiệt!



"Là một thai phụ?"



Khi Kỷ Vân Thư nhìn thấy thi thể lăn ra, kinh ngạc thốt lên một câu.



Ánh mắt của nàng, cũng chăm chú nhìn vào trên bụng thai phụ kia, ấn đường không thể không nhíu lại.



Trong khi những người khác, dường như không chú ý tới biểu tình đang suy tư của nàng.



"Phu nhân." Nam chủ nhân hô một tiếng, dầm mưa vọt lên, tiếng khóc thút thít.



"Các ngươi đang làm gì vậy? Còn không nhanh chóng nâng di thể phu nhân vào trong, một đám vô dụng." Tuỳ tùng của nam chủ nhân, dùng chân điên cuồng đá mấy đá vào mông những gã sai vặt.



Lang Bạc nhanh chóng mang theo mấy tên thị vệ tiến lên hỗ trợ, bất chấp mưa to, một lần nữa nâng thi thể đặt vào trong quan tài, đậy nắp quan tài lại.



May mắn quan tài bị lật nghiêng, bên trong không bị nước vào, xem như trong bất hạnh còn có vạn hạnh.



Sau một lúc, quan tài được nâng vào trong miếu.



Mấy gã sai vặt còn thu dọn một số vật bồi táng rơi đầy đất ở bên ngoài!



Lúc này, Kỷ Vân Thư đã mở hộp gỗ đàn hương của mình ra, trong đó, nàng chọn một con dao nhỏ hẹp, đặt ở trên ngọn lửa, chậm rãi xoay trái xoay phải nướng lên.



Sau đó, đưa con dao cho Vệ Dịch.



Phân phó nói: "Cầm nó và đặt ở trên lửa nướng một hồi."



Vệ Dịch hơi sợ một chút, run rẩy tiếp nhận con dao, nhỏ giọng hỏi một câu: "Thư nhi, ngươi muốn giết ta sao?"



Phốc ——



Hài tử, ngươi có bị chứng hoang tưởng hay không?



Kỷ Vân Thư lắc đầu: "Không phải, đợi lát nữa chúng ta sẽ có thịt ăn!"



"Được, có thịt ăn."



Vì thế, Vệ Dịch chú ý đến nhiệm vụ của mình, bắt đầu nướng con dao trên lửa.



Nghĩ tới sẽ có thịt ăn, nước dãi đều chảy rớt đầy đất.



Mà Kỷ Vân Thư, từ trong hộp lấy ra một cây kim dài và một sợi chỉ, cẩn thận xâu chỉ vào kim.



Cảnh Dung mang vẻ mặt hoang mang, muốn ăn thịt, sao cần phải dùng kim chỉ?



Hắn lập tức thuận miệng hỏi một câu: "Ngươi muốn làm gì?"



"Mổ bụng lấy con!" Nàng nói với giọng không mặn không nhạt.