Nữ Ngỗ Tác Họa Cốt

Chương 124 : Đây là Đại Lâm, không phải Khúc Khương

Ngày đăng: 18:40 30/04/20


Khuôn mặt ẩn ẩn hiện hiện, hốt hoảng ở phía trong bức mành, vừa lúc bị Kỷ Lê và Kỷ Hoàn nhìn thấy được. Mặc dù không phải rất rõ ràng, nhưng thanh kiếm trong tay Kỷ Hoàn, lại muốn tiến lên.



Trong lòng hắn dường như vẫn còn hoài nghi, muốn lôi người phía trong xe ngựa ra ngoài, xốc khăn che mặt lên, nhìn thật kỹ một cái, xem có phải là Kỷ Vân Thư hay không.



Bước chân vừa mới di chuyển một bước, lập tức đã bị Kỷ Lê giữ chặt.



Hắn nhỏ giọng nhắc nhở: "Dung Vương đang ở đây, ngươi và ta không thể xằng bậy."



Kỷ Hoàn thực sự không cam lòng, đợi xe ngựa đi xa, ném tay Kỷ Lê ra.



Kỷ Hoàn phát tiết lửa giận trong lòng: "Người bên trong xe ngựa, nhất định là Vân Thư. Ngươi và ta cứ để nàng chạy như thế, làm sao báo thù được cho Tam đệ?"



So với hắn, Kỷ Lê lại bình tĩnh hơn rất nhiều, xụ mặt, nói: "Cho dù có phải hay không, ngươi vừa mới nháo một hồi như vậy, ngươi và ta cũng coi như đã kết thù cùng với Dung Vương. Ngày sau hành sự, tất nhiên sẽ rất bất tiện. Thà rằng thêm một bằng hữu, cũng không cần kết thêm một địch nhân."



Kỷ Lê là Tả Tư Doãn, vừa giỏi văn vừa giỏi võ, được xem như một quân sư, đầu óc tất nhiên xoay chuyển nhanh hơn kẻ lỗ mãng như Kỷ Hoàn.



Kỷ Hoàn đành miễn cưỡng từ bỏ, nhưng trong lỗ mũi dường như đều phun ra khí trắng!



Cả hai lập tức chạy về đưa ma cho Kỷ Nguyên Chức.



Nhưng, nếu như chờ hai người về tới phủ, phát hiện ra Kỷ phủ đã bị đốt gần như cháy hết, tổ mẫu của mình đã chết, chỉ sợ sẽ hối hận hiện tại không đuổi theo xe, chém chiếc xe ngựa kia thành hai nửa!



......Edit: Emily Ton.....



Bên trong xe ngựa, Vệ Dịch cuối cùng đã bình tĩnh lại, tiếp tục ôm hai bức họa kia.



"Thư nhi, những người vừa rồi là ai, hắn muốn giết chúng ta hay sao? Vì sao hắn lại muốn giết chúng ta?"



"Không sao, bọn họ không phải muốn giết chúng ta, chỉ là một sự hiểu lầm."



"Thật vậy chăng?"



Kỷ Vân Thư gật đầu: "Đúng vậy."



Vệ Dịch xê dịch gần tới bên người nàng, không nói gì nữa.



Tâm tư của Kỷ Vân Thư trầm xuống, vừa rồi nếu không phải Cảnh Dung ngăn lại, nàng chắc chắn đã chết.



Duỗi tay vén mành lên, nhìn về phía trước mặt, vừa lúc cũng nhìn thấy Cảnh Dung quay đầu lại nhìn mình.



Trong ánh mắt hắn, mang theo một tia lo lắng, Kỷ Vân Thư gật gật đầu, ý bảo cảm tạ, cũng tỏ vẻ mình không sao.



Lúc này nàng mới rụt đầu trở về.



Dọc theo đường đi, Cảnh Dung càng đề cao cảnh giác, ra lệnh cho mấy tên thị vệ, bảo vệ phía sau xe ngựa, kẹp xe ngựa ở chính giữa, phòng ngừa vạn nhất.
Nghe thấy phải ngủ cùng phòng với Lang Bạc, Vệ Dịch lập tức bĩu môi, nghẹt mũi, nhanh chóng lắc đầu: "Ta không muốn ngủ cùng với hắn, ta muốn ngủ cùng Thư nhi."



"Ngươi không thể!" Cảnh Dung quăng ra một câu, rời đi.



Vệ Dịch muốn đuổi theo, nhưng đã bị Lang Bạc ngăn cản.



Lang Bạc là hán tử thô thiển, không nhiều lời lắm, hai tay ôm ngực, ngăn giữ nơi cửa.



"Ngươi tránh ra, ta không muốn ngủ cùng ngươi."



"Tối hôm qua đã ngủ cùng nhau, hôm nay vì sao không được?" Lang Bạc phản bác lại hắn.



Đúng vậy, tối hôm qua, ngươi còn dựa vào trên vai ta và ngủ một đêm, đêm nay sao lại không được?!



Lang Bạc không hiểu, người hắn cũng không hôi.



Dựa vào cái gì không chịu ngủ cùng hắn!



Thật khó chịu!



Vệ Dịch rống lên với Lang Bạc: "Không giống nhau."



Vệ Dịch tức giận, đặt mông ngồi xuống trên ghế, hai tay siết thành nắm tay, đấm nhẹ lên bàn một chút, giống như đang trút giận.



Lang Bạc nhận lệnh, tất nhiên sẽ phải lĩnh mệnh, đành phải nhìn chằm chằm hắn, không cho hắn đi tìm Kỷ Vân Thư.



Tuy nhiên, từ một khắc khi đoàn người tiến vào khách điếm, một đôi mắt mang theo tò mò nghiền ngẫm, vẫn luôn theo sát bọn họ.



Lý Thời Ngôn ngồi ở trong phòng nhỏ trên lầu hai, vừa lúc có thể thấy rõ cửa khách điếm và toàn bộ cảnh trên lầu hai.



Hắn đặt một chân ở trên ghế, bàn tay nắm lấy đậu phộng (hạt lạc), ném lên phía trên, rơi vào trong miệng.



Khóe miệng mang theo nghiền ngẫm: "Thú vị!"



Tuỳ tùng bên cạnh, tiếp cận gần hắn, hỏi: "Tiểu thế tử, ngài thật sự cảm thấy hứng thú với nàng kia sao?"



"Như thế nào? Không thể sao?!"



"Nàng ấy mang khăn che mặt, là đẹp hay xấu không thể biết được. Hơn nữa, ngài xem những người đó bên người nàng, tất cả đều mang kiếm, chúng ta vẫn đừng nên náo loạn. Nếu như để hầu gia biết ngài gặp rắc rối, nhất định sẽ không tha cho ngài."



Lý Thời Ngôn từ từ đứng dậy, gõ một cái trên đầu tuỳ tùng của mình.



"Tiểu Lộ Tử, không phải ta đã nói với ngươi rất nhiều lần rồi sao, ở bên ngoài không thể đề cập tới hầu gia. Đây là Đại Lâm, không phải là Khúc Khương!"