Nữ Ngỗ Tác Họa Cốt

Chương 126 : Chọn son phấn?

Ngày đăng: 18:40 30/04/20


Edit: Emily Ton.



Bên trong căn phòng rộng mở.



Một người nam nhân, đã thắt cổ chết!



Đồng tử trừng lớn, sắc mặt tái nhợt, cực kỳ dữ tợn đáng sợ.



Đương nhiên, tiếng kêu chói tai của Vệ Dịch, đã khiến cho mọi người chú ý.



Người đầu tiên chạy tới, chính là tiểu nhị khách điếm.



"Công tử, sao ngươi......" Lời còn chưa nói xong, tiểu nhị vừa nhìn thấy người thắt cổ trong phòng, cũng sợ tới mức run rẩy, ấm trà trong tay "choang" một tiếng.



Rơi xuống sàn vỡ tan!



Trong khoảnh khắc, toàn bộ khách điếm nổ tung nồi!



Kỷ Vân Thư vừa mới dọn dẹp xong đồ của mình, ngồi xuống uống một ngụm trà, lập tức nghe thấy động tĩnh truyền đến từ bên ngoài.



Nàng duỗi tay mang khăn che mặt lên một lần nữa, đẩy cửa đi ra ngoài.



Lập tức nhìn thấy hành lang bên trái đang vây đầy người, đoàn người đều chỉ vào bên trong, đang ồn ào nói gì đó.



Cảnh Dung cũng bị động tĩnh này quấy nhiễu nên đi ra khỏi phòng, vừa lúc nhìn thấy Kỷ Vân Thư đang định đi tới đó. Hắn bước nhanh tiến lên, ngăn nàng lại.



Cẩn thận dặn dò: "Đi vào bên trong đợi, ở đây nhiều người."



"Ta......"



"Đi vào!"



Không phải là yêu cầu mà là mệnh lệnh.



Kỷ Vân Thư vốn định nói một câu bất mãn, nhưng nói đến cùng, Cảnh Dung cũng chỉ vì muốn tốt cho nàng.



Đơn giản gật gật đầu, đang chuẩn đi vào, nhưng bỗng nhìn thấy Vệ Dịch đang ngồi dưới đất bên trong đám người.



"Vệ Dịch? Sao hắn lại ở bên kia?" Giọng điện khẩn trương bất thường.



Cảnh Dung cũng nhìn thấy được, vừa lúc Lang Bạc mang theo mấy tên thị vệ đi tới.



"Vương gia, có chuyện gì vậy?"



"Không phải ta đã bảo ngươi trông chừng Vệ Dịch, đừng để hắn chạy loạn sao?"



"Điều này......"



Lang Bạc theo tầm mắt Cảnh Dung nhìn lại, thấy Vệ Dịch ở trong đám người, ngẩn người, nhanh chóng chạy qua.



Vệ Dịch vẫn đang ngồi dưới đất, vẻ mặt hoảng sợ, sắc mặt cũng sợ tới mức tái nhợt.



Cho đến khi Lang Bạc vạch đám người ra, nâng hắn dậy từ trên mặt đất, đồng thời cũng nhìn thoáng qua trong phòng khách điếm.




"Công tử nhà ta ở bên trong, không dung bất luận kẻ nào quấy rầy."



"Ngươi dám ngăn trở nha môn làm việc! Tránh ra."



Hai người tức giận lườm mắt nhau.



Ai cũng mang bộ dáng không muốn nhượng bộ!



Cảnh Dung đi ra từ bên trong, tuấn mắt nhíu lại.



Khi nhìn thấy Cảnh Dung, Trương bộ đầu dường như bị khinh ngạc một chút bởi luồng không khí ngột ngạt của Cảnh Dung.



Trực giác nói cho hắn biết, người này không hề bình thường.



Lang Bạc tránh ra, cung kính đứng ở bên cạnh Cảnh Dung.



"Du Châu? Là nơi do Lương đại nhân quản hạt, không nghĩ tới, lão gia hỏa kia vẫn còn làm quan!" Cảnh Dung khẽ nhếch khóe miệng.



Lão gia hỏa?



Sắc mặt Trương bộ đầu hơi biến đổi, quay đầu về phía tiểu nhị hỏi: "Là hắn sao?"



Tiểu nhị lắc đầu!



Trương bộ đầu lúc này mới nói với Cảnh Dung: "Vị công tử này, ta không quan tâm ngươi có giao tình gì cùng với đại nhân chúng ta hay không. Hiện tại khách điếm đã xảy ra một vụ án mạng. Tiểu nhị khách điếm nói, có một vị công tử phát hiện ra trước, không biết có phải hắn đang ở bên trong hay không? Còn muốn mời hắn ra đây! Hiện tại ta cần phải hỏi hắn một số vấn đề."



"Không thuận tiện." Cảnh Dung quăng ra ba chữ với hắn.



"Đây chính là mạng người. Tóm lại, người, ta nhất định phải mang đi, sự tình, ta cũng nhất định phải hỏi. Hay là... là vị công tử bên trong kia đã giết người?"



Cảnh Dung cười lạnh một tiếng.



"Ta đã nói bất tiện, ngươi muốn hỏi gì, sáng sớm ngày mai hãy quay lại hỏi."



Hiện tại lúc này, Vệ Dịch đều đã bị dọa thành như vậy, hỏi cái gì mà hỏi!



Mặc dù Trương bộ đầu là người bình tĩnh, nhưng bộ khoái phía sau hắn có thể không còn bình tĩnh nữa.



"Xoạt xoạt xoạt" toàn thể rút đao ra.



Người của Cảnh Dung tất nhiên không phải là kẻ ăn chay, cũng đều rút kiếm ra, hai đám người giằng co ở cửa.



"Có thể để ta nhìn xem người chết kia không?"



Giọng nữ nhi tinh tế truyền ra!



Kỷ Vân Thư chậm rãi đi ra, khăn che mặt được che trên mặt, nhưng vẫn nhìn ra được, biểu tình hơi bướng bỉnh của nàng.



Trương bộ đầu nhìn về phía nàng, đánh giá trên dưới một phen, dường như có chút khinh thường.



"Cô nương, đây là một vụ án mạng, không phải nơi để chọn son phấn. Người chết, không có gì đẹp để xem."