Nữ Ngỗ Tác Họa Cốt

Chương 135 : Bao cỏ Cảnh Hoa

Ngày đăng: 18:40 30/04/20


Nhưng Cảnh Dung lại cố ý phớt lờ Cảnh Hoa.



Cảnh Dung tiếp tục nói: "Nếu ta mang người này về kinh thành, nàng nhất định có chỗ hơn người." Quay người về phía Kỳ Trinh đế: "Nhi thần tin tưởng nàng, vụ án Ngự Quốc Công tất nhiên có thể phá."



Kỳ Trinh đế gật gật đầu, một lần nữa nâng chung trà lên uống một ngụm: "Nếu như Cảnh Dung ngươi tin tưởng người nọ như vậy, trẫm thật ra có chút tò mò." Kỳ Trinh đế tinh tế cân nhắc: "Vừa lúc vài ngày sau chính là sinh thần Tiêu Phi, trong cung sẽ mở tiệc. Ngày ấy lúc ngươi tiến cung, hãy mang nàng đến. Trẫm thật ra muốn nhìn xem, người nào mà có thể khiến Cảnh Dung ngươi tín nhiệm như thế."



Khi nghĩ tới những điều này, thật ra Cảnh Dung có chút do dự.



Mặc dù hắn nghĩ mang theo Kỷ Vân Thư hồi kinh, nhất định sẽ phải đưa nàng tiến cung, nhưng không nghĩ rằng sẽ nhanh như vậy!



Không thể nào từ chối, Cảnh Dung chỉ có thể đồng ý.



"Vâng, nhi thần tuân lệnh."



Kỳ Trinh đế "Ân" một tiếng, vung tay lên: "Ngươi về phủ trước đi thôi, vừa mới hồi kinh, cũng nên nghỉ ngơi nhiều. Ngươi có một lòng trung hiếu, trong lòng trẫm tự nhiên hiểu rõ."



"Vâng."



Từ đầu tới cuối, một chữ mà Cảnh Dung nói nhiều nhất, chung quy chính là "Vâng".



Hắn vừa mới ra khỏi Phụ Dương điện, sau lưng, Cảnh Hoa đã đuổi theo kịp.



"Cảnh Dung!" Cảnh Hoa gọi hắn một tiếng.



Cảnh Dung dừng bước chân lại, đứng ở dưới mái hiên, xoay người, nhìn vẻ mặt tươi cười của Cảnh Hoa.



"Thái tử, có chuyện gì không?"



"Gọi ta là Cảnh Hoa, ngươi và ta cũng là thân huynh đệ, hà tất xa lạ như thế?"



"Ngươi là trữ quân*, ta là thần, tất nhiên có sự khác biệt trong đó." (*người thừa kế ngai vàng)



Cảnh Hoa rất thích khi Cảnh Dung nói ra một câu "trữ quân".



Cảnh Hoa nâng tay lên, nhẹ nhàng vỗ vỗ vai Cảnh Dung, nói: "Phụ hoàng nói không sai, ngươi là một người trung hiếu, trong rất nhiều huynh đệ, cũng chỉ có ngươi không tranh không đoạt. Một ngày nào đó, nếu như ta trở thành hoàng đế, hy vọng Cảnh Dung ngươi, có thể trở thành thần tử đắc lực nhất của ta."



Hoàng đế còn chưa chết, ngươi đã nghĩ tới muốn làm vua?



Ngu ngốc!




"Không có gì, chỉ là đột nhiên nghĩ đến vấn đề này."



Nàng lắc đầu: "Ta đã không dám cầu nhiều hơn, nói chung là không dám ôm hy vọng nữa. Mấy năm nay, ta không lúc nào là không hy vọng Kỷ Bùi còn sống. Nhưng hy vọng lớn bao nhiêu, cảm giác thất vọng cũng sẽ lớn bấy nhiêu, thật sự sẽ xói mòn tâm trí người."



Nói tới đây, nàng cười chua xót!



Cảnh Dung vẫn luôn nhìn nàng, khi nhìn thấy nàng nhắc tới Kỷ Bùi, thần sắc trên mặt có hơi biến hóa.



"Vân Thư." Hắn đột nhiên gọi nàng một tiếng.



"Ân?"



"Đừng bận tâm." Hắn nhẹ nhàng lắc đầu trước khi chuyển chủ đề: "Vài ngày sau, ngươi cần tiến cung với ta một chuyến."



Nàng xác định bản thân mình không hề nghe lầm, tiến cung?



"Không phải tới đây để tra vụ 《Lâm Kinh Án》 hay sao? Vì sao muốn ta vào cung?"



Cảnh Dung giải thích: "Ngươi cũng biết, Ngự Quốc Công là người hoàng thất, vụ án này quan trọng thế nào chắc hẳn ngươi đã biết. Ngươi yên tâm, ngày sinh thần của Tiêu Phi nương nương, trong cung mở tiệc, ngươi chỉ cần lộ mặt. Sau khi ta đề cử ngươi với phụ hoàng, nếu ngươi muốn ra khỏi cung, ta sẽ lập tức sai người đưa ngươi rời khỏi cung."



"Không thể không đi?"



"Ta đã đồng ý."



Ai ai ai, ta mới là đương sự, dù thế nào cũng phải do ta đồng ý chứ?



Nhưng Kỷ Vân Thư suy nghĩ lại, nếu như hoàng thượng hạ ý chỉ, Cảnh Dung không thể cự tuyệt.



Cảnh Dung nhanh chóng nói: "Nếu ngươi muốn mang theo Vệ Dịch tiến cung, cũng có thể."



"Không cần." Nàng nhanh chóng phủ nhận, "Hiện giờ, đã mang theo hắn vào kinh thành, không cần khiến hắn liên quan tới hoàng cung."



"Ngươi yên tâm, ngày đó tiến cung, ta sẽ sai người trông chừng hắn cẩn thận. Không phải hắn thích ăn thịt sao? Ta sẽ sai người dẫn hắn đi ăn thịt ngon nhất kinh thành."



Lời hứa này, Kỷ Vân Thư không hề thấy cảm động chút nào.



Nếu như Vệ Dịch đang ngủ nửa tỉnh, lúc này khẳng định sẽ lập tức bò dậy, ôm chặt lấy hắn một cái!