Nữ Ngỗ Tác Họa Cốt

Chương 141 : Tử thi bị lột da mặt

Ngày đăng: 18:40 30/04/20


Sau khi Kỷ Vân Thư nhờ Lộ Giang nói một tiếng với Cảnh Dung, lập tức mang theo Vệ Dịch ra khỏi Dung Vương phủ.



Cùng với Vệ Dịch, nàng tìm một tửu lầu ngon, gọi một bàn toàn món ăn.



Vệ Dịch vô cùng vui sướng, đồ ăn vừa được đưa lên, ngay lập tức muốn ăn, nhìn món ngon, hắn không quên đặt một đôi đũa vào trong tay Kỷ Vân Thư.



Liên tục nhắc: "Thư nhi, ngươi cũng ăn đi."



"Ân."



Nàng gắp một miếng thịt bỏ vào trong miệng, hương vị chậm rãi lan tới đầu lưỡi, ngay lập tức nhíu mày lại, phun miếng thịt ra.



"Hương vị của thịt này...... sao lạ vậy?" Nàng nhẹ giọng lẩm bẩm.



Nàng nhấc đôi đũa một lần nữa và gắp một miếng thịt, chăm chú quan sát một lúc, cũng không thấy có gì khác thường.



Hay là, thịt đã giữ quá lâu? Đã biến chất?



Vệ Dịch đang muốn kẹp thịt để ăn, ngay lập tức đã bị Kỷ Vân Thư ngăn lại.



"Ngươi ăn món khác đi."



"Thư nhi, đây là thịt!"



"Ta biết là thịt."



"Nhưng......"



Vệ Dịch đáng thương nhìn nàng, tay kéo miếng thịt không chịu buông, trong ánh mắt mang theo khao khát cầu xin.



Thật không may, Kỷ Vân Thư kiên quyết không cho hắn ăn, đẩy món thịt qua một bên, còn gọi tiểu nhị tửu lầu tới.



Tiểu nhị cho rằng nàng muốn gọi thêm đồ ăn, tung tăng chạy vào, cong eo, hỏi: "Hai vị khách quan còn có gì phân phó?"



Kỷ Vân Thư lấy một chiếc đũa, gõ ở trên món thịt: "Tửu lầu các ngươi nổi tiếng được bao lâu rồi?"



"A?"



"Tiểu ca, lỗ tai không tốt hay sao?"



Tiểu nhị cười lúng túng, xua xua tay: "Không không không, lỗ tai ta rất tốt, nhưng lời của khách quan là......" Có ý gì?



Kỷ Vân Thư cũng không quanh co lòng vòng, ngước mắt lên, ánh mắt lạnh lùng khiến cả người tiểu nhị run rẩy.



"Món thịt này có tươi không?"



Tiểu nhị liếc mắt nhìn món thịt một cái, trái tim tràn ngập lo lắng, có lẽ đã hiểu điều này có ý gì, nhanh chóng cuống quít giải thích.




Cảnh Dung kéo Kỷ Vân Thư qua một bên, thần sắc nghiêm túc, hỏi: "Tư liệu về vụ án mất tích Kinh Triệu Doãn đưa tới, ngươi xem xong rồi?"



"Vẫn chưa!"



"Vậy ngươi còn có thời gian mang tiểu tử kia ra cửa?"



Kỷ Vân Thư hung hăng trừng mắt liếc nhìn hắn một cái: "Dung Vương phủ là nhà giam hay sao? Còn muốn xiềng xích tay chân ta, không cho ta ra cửa?"



Sắc mặt nghiêm túc của Cảnh Dung lập tức suy sụp: "Ngươi biết ta không phải có ý này, chỉ là vụ án này tương đối khó giải quyết, ta lo lắng......"



Hắn còn nói chưa dứt, đã bị Kỷ Vân Thư ngắt lời.



"Nếu ta đã tiếp nhận, sẽ không có sự tình gì khó giải quyết, không phải Vương gia nên tin tưởng ta sao?"



"Đương nhiên, bổn vương tin ngươi!"



Trả lời quá nhanh, không hề do dự.



Điều này khiến Kỷ Vân Thư có chút ngượng ngùng.



Đúng ngay lúc này, bên ngoài đột nhiên có người tới, thần sắc lo lắng chạy vào, nhìn trên quần áo hắn mặc, chắc hẳn là người của Kinh Triệu Doãn.



Hắn thở hổn hển, khom người ở trước mặt Cảnh Dung, nói: "Vương gia, Kinh...... Triệu Doãn nói, tìm được một khối thi thể, nhưng......"



Hắn thở một hơi.



Thi thể?



Sắc mặt Cảnh Dung và Kỷ Vân Thư lập tức trầm xuống.



"Thi thể của ai?"



"Là...... là một thi thể nữ nhân, trần truồng......, Hơn nữa......" Nói tới đây, người nọ bụm miệng lại, nhăn mặt, dường như muốn nôn ra.



Cảnh Dung ghét nhất là người ấp úng, trầm giọng: "Nói nhanh đi, hơn nữa cái gì?"



Người nọ cố nén cảm giác buồn nôn, đè thấp giọng nói.



"Hơn nữa khối thi thể nữ nhân kia, hai tay đều bị chém đứt, da trên mặt cũng...... bị lột, không thể phân biệt được bộ dáng, cảnh tượng... thật sự rất ghê tởm."



Chỉ cần hình dung một chút, cũng khiến cho cả người dựng đứng lông tơ.



Kỷ Vân Thư cau mày, lột da mặt, chặt đứt hai tay của nữ thi?



Một vụ giết người kỳ lạ như thế?