Nữ Ngỗ Tác Họa Cốt

Chương 157 : Một mảnh vải bố trắng

Ngày đăng: 18:40 30/04/20


Kỷ Vân Thư đi ở phía trước!



Lý Thời Ngôn đi ở phía sau!



Nhìn thân ảnh mảnh khảnh gian nan đi ở phía trước mặt mình, hắn có chút lo lắng, nâng cao cảnh giác vài phần, dự định sẽ cẩn thận che chở cho nàng.



Hai người đi được một lúc, Lý Thời Ngôn hỏi: "Hiện tại, chúng ta đang đi theo phương hướng nào?"



"Đông Nam." Kỷ Vân Thư đáp lại.



"Ta không hiểu, vì sao ngươi muốn đi xuyên qua khu rừng này? Ngươi nhìn xem nơi này, hơi ẩm dày nặng như vậy, không nhìn thấy ánh mặt trời, vì sao không đi vòng quanh chân núi?"



Lý Thời Ngôn nhíu mày không hiểu.



Phía trước, Kỷ Vân Thư đi rất cẩn thận, cây gậy trong tay chọc vào mặt đất một bên, không quay đầu lại hỏi: "Ngươi rất muốn biết phải không?"



"Đương nhiên." Lý Thời Ngôn gật đầu khẳng định: "Nếu như ngươi cảm thấy thiên phú của ta không tệ lắm, không ngại nhận ta làm đồ đệ, nói không chừng, tương lai ta cũng có thể phá án trong nháy mắt giống như ngươi."



Phá án trong nháy mắt?



Những chữ này, khiến Kỷ Vân Thư không thể không cười, nhưng nàng không trả lời hắn.



Cũng bởi vì nàng không nói gì nên sự nghi ngờ trong lòng Lý Thời Ngôn càng tăng.



Hắn tiếp tục truy vấn: "Nếu như ngươi đã đồng ý để ta đi theo ngươi, vậy cần gì phải che giấu suy nghĩ của mình. Nếu ngươi nói cho ta, ta có thể đưa ra chủ ý giúp ngươi."



Kỷ Vân Thư dường như không thấy phiền chán, hít một ngụm không khí ẩm lạnh lẽo.



Nói: "Người chết chắc chắn đã đi từ trên đường cái, xuyên qua cánh rừng này, sau đó chạy về phía Đông Nam."



"Sao ngươi biết?"



"Bởi vì quanh đây đều là rừng núi, tiều phu cũng thường xuyên ra vào, căn bản không thể dấu người. Hơn nữa, Kinh Triệu Doãn đã điều tra qua những vùng phụ cận, chắc chắn không tồn tại bất luận khả năng nào có thể giấu người. Dựa vào tình trạng thân thể người chết mà nói, không thể có tình trạng trèo đèo lội suối chạy từ nơi rất xa để tới Lương Sơn. Vì thế, chỉ có một lời giải thích duy nhất."



"Đó là gì?"



"Người chết lúc ấy, chắc hẳn đã chạy thoát ra từ trong xe ngựa hoặc thứ gì đó có thể che dấu người ở trên đường cái. Và lúc ấy, tất nhiên có người đã truy đuổi nàng ấy, dưới tình thế cấp bách, nàng ấy không có khả năng đi vòng quanh khu rừng rộng lớn để chạy về phía chân núi Đông Nam, vì thế nàng ấy đã chạy vào trong rừng, sau đó chạy về phía Đông Nam. Thật không may, nàng ấy đã bị té ngã, phần đầu vô tình đánh vào trên tảng đá, bị mất mạng tại chỗ."



Kỷ Vân Thư cực kỳ kiên nhẫn giải thích!



Lý Thời Ngôn khiếp sợ gật đầu vài cái, vẻ mặt sùng bái, nhưng vẫn không quên hỏi lại: "Vậy hiện tại ngươi đang đi theo con đường người chết đi qua lúc ấy, là muốn biết điều gì?"




Hơn nữa, Vệ Dịch phải làm sao bây giờ?



Cảnh Dung sẽ thay nàng chiếu cố hắn hay sao? Sẽ đối tốt với hắn hay sao?



Ngay khi thanh kiếm kia cách tầm mắt của nàng khoảng 0,0001 cm, một viên đá bay tới, ngay chớp mắt đẩy thanh kiếm ra. Lực của viên đá đủ để thanh kiếm nhảy ra khỏi tay của hắc y nhân, ổn định vững chắc dừng ở trong một bàn tay to rộng.



Cảnh Dung cầm lấy thanh kiếm vừa đoạt được, đâm vào ngực hắc y nhân.



Đồng thời......



Dùng sức kéo Kỷ Vân Thư qua, khiến nàng đâm vào lòng ngực rắn chắc của hắn.



"Lần sau còn dám bỏ rơi bổn vương, bổn vương sẽ tự mình giết ngươi." Đôi mắt kịch liệt dâng lên lửa giận.



Mặc dù xung quanh ánh sáng mờ ảo, nhưng Kỷ Vân Thư vẫn có thể nhìn thấy rất rõ khuôn mặt nghiêm túc phẫn nộ của hắn.



"Ta......"



Căn bản không đợi Kỷ Vân Thư giải thích, Cảnh Dung đã lập tức đẩy nàng trở lại cây: "Chờ ở đây."



Sau đó, cầm thanh kiếm, tham gia vào cuộc chém giết với hắc y nhân.



Kỷ Vân Thư che ngực, thật lâu sau mới có phản ứng lại.



Nhìn hai bên đã chém giết thành một mảnh, tầm mắt của nàng, một lần nữa lại dừng ở trên tấm vải bố trắng. Sau một hồi suy nghĩ, nàng vừa cảnh giác, bước chân cũng vừa chậm rãi dịch qua về phía bên kia.



Ngón tay nắm lấy những nhánh cây hỗn loạn bên cạnh, nàng nhích gần hơn về phía sườn dốc, dùng một tay khác, cố sức với tấm vải bố trắng.



Nhích về phía trước một chút!



Lại nhích về phía trước thêm chút nữa!



Cuối cùng cũng với tới!



Một tay nắm lấy tấm vải bố trắng, nhưng......



"A!"



Thân thể của nàng, từ trên sườn dốc, lăn xuống.