Nữ Ngỗ Tác Họa Cốt

Chương 178 : Phối phương tổ truyền, không thể truyền loạn

Ngày đăng: 18:40 30/04/20


Mộ Nhược?



Là ai?



Kỷ Vân Thư nhăn mày lại, cảm giác đau đớn trên mặt một lần nữa tái phát, tay trong chăn lại nâng lên lần nữa, đang chuẩn bị chạm vào mặt mình.



Sau một khoảnh khắc, tay nàng lại bị Mộ Nhược cầm lấy, nhét vào trong chăn.



"Đau là chắc chắn, nhưng đừng bao giờ chạm vào, dược ở trên mặt cô nương, dù có bạc cũng không thể mua nổi. Đó là báu vật vô giá."



"Hả?"



"Phối phương tổ truyền, không thể truyền loạn."



Khuôn mặt hắn thật ngạo kiều! (Ngạo trong ngạo mạn; kiều trong yêu kiều đáng yêu)



Kỷ Vân Thư đau đến nỗi cắn cắn môi, đầu còn có chút choáng váng, nàng hỏi tiếp một câu, "Ta ngủ đã rất lâu rồi sao?"



Mộ Nhược không chút để ý đáp, "Không lâu, một ngày mà thôi!"



Một ngày?



Lâu quá? Ngay cả một người bị đánh thuốc mê cũng đã tỉnh táo lại.



Nàng chống thân thể, vừa cố gắng đứng dậy, vừa hỏi, "Ngươi rốt cuộc là ai? Ta...... không phải ở......"



Nàng còn nói chưa xong, lập tức đã bị ngắt lời.



"Đừng lộn xộn!"



Mộ Nhược đột nhiên cúi người, khuôn mặt đào hoa tiến tới trước mặt nàng, bất chợt phóng lớn.



Tầm mắt càng thêm rõ ràng, Kỷ Vân Thư nhìn thấy rõ gương mặt quyến rũ của hắn, khiến người nghẹt thở. Nhìn thấy gương mặt tinh tế của hắn nhướng mày vài lần.



Thấy vậy, Kỷ Vân Thư theo bản năng rụt rụt người lại, nghiêng mặt đi.



Mộ Nhược câu khóe miệng lên, duỗi tay nắm cằm nhọn tinh tế của nàng, nói, "Đúng thật là một mỹ nhân, chẳng trách được tiểu tử Cảnh Dung kia bị ngươi mê hoặc đến nỗi thần hồn điên đảo!"



Tiểu tử Cảnh Dung?



Ai ai ai, ngươi là ai!



Dám làm càn như vậy?



Tuy nhiên, Kỷ Vân Thư lại kinh hãi, bản thân nàng hiện tại vẫn đang búi tóc nam tử.




Mộ Nhược lại giống như chưa từng phát sinh chuyện gì, nhún vai một cái, "Con mắt nào của ngươi nhìn thấy ta đánh ngươi?"



"Hai con mắt đều nhìn thấy được."



"Tiểu tử thúi, nói hươu nói vượn."



"Ta không nói bậy, nương nói, nói dối không tốt, chính ngươi đã đánh ta."



"Đánh rắm!" Mộ Nhược tức giận đến nỗi đỏ mặt.



Sau khoảnh khắc, một bàn tay Vệ Dịch che mũi lại, một bàn tay phẩy phẩy, hiện ra vẻ mặt ghét bỏ, còn nói một câu, "Thúi quá."



Phốc ——



Mộ Nhược cảm thấy cả người đều không tốt, mũi đều bốc khói, sau đó nhìn về phía Kỷ Vân Thư, vẻ mặt kỳ quái hỏi, "Thứ này, ngươi nhặt được từ đâu?"



Đúng là một cái lưỡi độc hại!



Có thể so sánh với Cảnh Dung!



Kỷ Vân Thư bỏ qua câu hỏi của hắn, một lần nữa quay lại vấn đề chính, "Dung Vương đang ở đâu?"



Mộ Nhược trả lại một câu, "Đang bận!"



"Bận với vụ án mất tích sao?"



"Cô nương vẫn nên dưỡng thương trước đi, những sự tình khác, không cần cô nương nhọc lòng. Mỹ nhân giống như cô nương, nếu bị hủy dung thì thật đáng tiếc. Nhớ kỹ, hãy nghỉ ngơi cho tốt."



"Vậy......"



Kỷ Vân Thư còn nói chưa xong. Mộ Nhược đã xách theo Vệ Dịch đi ra ngoài.



Bên ngoài sân, còn loáng thoáng nghe được tiếng bọn họ cãi nhau.



Hai oan gia này, từ khi nào thì bắt đầu đi cùng nhau như thế?



Hơn nữa Mộ Nhược kia, là quái nhân từ nơi nào tới đây?



Nàng xuống giường, khoác một chiếc áo đơn giản, đi tới trước gương và chậm rãi ngồi xuống. Nàng nghiêng mặt, rõ ràng nhìn thấy vết sẹo trên mặt của mình.



Trên miệng vết thương có thoa một số thuốc mỡ trong suốt lấp lánh.



Cảm giác đau đớn vẫn tới từng đợt, nàng vốn định duỗi tay chạm một cái, cào một chút, nhưng nghĩ tới ba điều kiêng kỵ của Mộ Nhược, nàng vẫn cố nhịn xuống.