Nữ Ngỗ Tác Họa Cốt

Chương 185 : Một hung thủ khác

Ngày đăng: 18:40 30/04/20


Edit & Dịch: Emily Ton.



Kỷ Vân Thư mở tờ giấy ra!



Phía trên là dày đặc nét chữ đẹp tinh tế!



Kỷ Vân Thư trước tiên nhìn vào chỗ ký tên, trên đó, không ngời là tên Mị Hương Nhi!



Hả?



Trái tim nàng trở nên căng thẳng, chẳng lẽ Mị Hương Nhi đã nhét vào trong trang phục của nàng?



Nàng cẩn thận trải tờ giấy ra, phía trên viết rất rõ ràng:



Kỷ cô nương, nếu cô nương có thể nhìn thấy phong thư này chứng tỏ trời cao muốn cô nương còn sống. Và ta, rất có khả năng đã chết. Ta muốn nói một tiếng xin lỗi với cô nương.



Phong thư này, ta còn muốn nhờ cô nương giúp ta chuyển cho một người khác.



.............



Kỷ Vân Thư cẩn thận đọc qua từng chữ.



Cho đến xem khi nàng đọc xong một chữ cuối cùng, bàn tay nàng run lên, tờ giấy suýt nữa rơi xuống mặt đất.



Trong nháy mắt, cảm giác bất an lúc trước khi nàng ở trong ngôi nhà tranh lại bắt đầu bùng lên.



Nha đầu nhìn thấy bộ dáng kinh sợ của nàng, thật cẩn thận hỏi, "Kỷ tiên sinh, ngài không sao chứ?



"......"



"Kỷ tiên sinh?"



Kỷ Vân Thư nắm chặt tờ giấy trong tay, lập tức vọt ra ngoài phòng, chuẩn bị đi tìm Cảnh Dung.



Nhưng, ngay khi nàng vừa đi tới cửa, vừa lúc đụng phải Lang Bạc đang vội vã.



Nàng dường như ý thức được điều gì, lập tức hỏi Lang Bạc, "Có phải xảy ra chuyện gì hay không?"



"Sao tiên sinh biết được?"



"Có phải hay không?"



Lang Bạc lập tức gật đầu, "Tiểu thư Nguyễn gia đã mất tích vào buổi tối hôm qua."



Quả nhiên!



"Vương gia nói ta tới thông báo với tiên sinh một tiếng."
Tuy nhiên, Nguyễn lão gia vẫn còn lý trí, kéo Nguyễn phu nhân trở về.



Cảnh Dung ở một bên, sắc mặt rõ ràng đen lại. Chưa nói tới nữ nhân của hắn giúp các ngươi tra án nên mới bị thương, trái lại còn bị chỉ trích, thật sự là tức chết hắn.



Hắn nhăn mày lại, vốn định nói gì đó, nhưng bị Kỷ Vân Thư kéo lại.



Nàng lắc đầu về phía hắn, nhẹ giọng nói, "Quên đi!"



Cảnh Dung buồn bực lầm bầm một tiếng, đành phải bỏ qua.



Lúc này, Kinh Triệu Doãn tiến lên chắp tay với Kỷ Vân Thư, "Tiên sinh, vì sao ngài có thể kết luận tiểu thư Nguyễn gia đang ở chỗ này?"



Kỷ Vân Thư nhìn về phía đống đổ nát, nhìn phía trên than đen, có rất nhiều dấu chân hỗn loạn, trong lòng nàng càng thêm chắc chắn, hung thủ mang theo Nguyễn tiểu thư, nhất định đang ẩn giấu ở trong tầng hầm ngầm kia.



"Kinh Triệu Doãn, ngài mang theo người canh giữ ở bên ngoài, không cần đi vào cùng ta, một mình ta đi là được.



"A?"



Kinh Triệu Doãn chết lặng, Cảnh Dung dịch qua một bước, chắn phía trước nàng.



Vẻ mặt lạnh như băng, tràn đầy tức giận, lên giọng Vương gia mệnh lệnh nói.



"Kỷ tiên sinh, từ giờ phút này bổn vương ra lệnh cho ngươi, sau này hành sự, nếu như bổn vương không ở bên cạnh ngươi, ngươi tuyệt đối không thể đi một mình. Nếu không, ta nhất định không buông tha ngươi."



Ý trong lời của hắn dường như đang muốn nói, "Nếu như nàng còn dám hành động một mình, hắn sẽ ném nàng lên giường, tuyệt đối không tha cho nàng.



Đối diện với đôi mắt lạnh lùng của Cảnh Dung, Kỷ Vân Thư cảm thấy hơi sợ một chút, đành phải gật đầu.



Khoảnh khắc sau, Cảnh Dung ra lệnh cho mọi người, "Tất cả chờ ở bên ngoài, bổn vương và Kỷ tiên sinh sẽ đi vào trong đó."



"Vâng!"



Hắn túm cổ tay mảnh khảnh của nàng, đi vào trong đống đổ nát.



........



Trong khi đó, trong tầng hầm ngầm âm u!



Một người khoác áo choàng trùm đầu đang đứng ở bên cạnh tấm ván gỗ kê cao, trong tay cầm một con dao mổ sắc bén.



Và trên tấm ván, chính là tiểu thư Nguyễn gia Nguyễn Nhã Nhi đã bị trói lại.



Bởi vì miệng nàng đã bị nhét kín nên chỉ có thể mở to hai mắt ra nhìn, dùng sức giãy giụa.



Toàn bộ trong ánh mắt tràn ngập sợ hãi vô tận!