Nữ Ngỗ Tác Họa Cốt

Chương 214 : Vụ án không đầu (Bắt đầu)

Ngày đăng: 18:41 30/04/20


Trạm dịch có người đã chết!



Người chết, không phải ai khác, không ngờ chính là Uất Trì Lâm.



Nghe nói, hắn chết ở trong phòng mình, đầu rơi xuống đất, máu tươi đầy phòng.



Khi Kỷ Vân Thư nghe thấy điều đó, trái tim nàng đột nhiên thắt lại. Sau một hồi đắn đo, nàng quyết định đi tìm Cảnh Dung một chuyến, đúng lúc tiểu quan đưa tin cũng vừa rời đi.



Cảnh Dung đứng ở bên ngoài đại sảnh, đôi tay đặt ở sau người, cau mày.



Uất Trì Lâm chính là Đại tướng quân Khúc Khương, bị người chém đầu ở Đại Lâm là việc vô cùng nghiêm trọng.



Đoán chừng lúc này, Kỳ Trinh Đế đang vứt chén đập bàn.



Kỷ Vân Thư đi tới, nhưng nàng được nghênh đón bằng cặp mắt kỳ lạ của Cảnh Dung, nàng nhìn thấy có chút khó hiểu.



"Uất Trì tướng quân đã chết?" Nàng hỏi.



Cảnh Dung đáp lại, "Ừ, bị người chém đầu, chết ở trạm dịch."



"Chết như thế nào?"



Cảnh Dung không đáp lại, vẫn mang theo ánh mắt kỳ lạ đó nhìn nàng, miệng hắn giật giật, muốn nói rồi lại thôi.



Sau một lúc do dự, hắn nói, "Đã bị người dùng kiếm chặt đầu, trong phòng, toàn bộ đều là mùi rượu, có lẽ bởi vì hung thủ say rượu, lúc này mới giết chết người."



"Hung thủ là ai?"



Ánh mắt Cảnh Dung tối sầm lại.



Sau đó thốt ra hai chữ, "Kỷ Lê!"



Kỷ Lê?



Kỷ Vân Thư xác định mình không hề nghe lầm. Là Kỷ Lê. Là đại ca giảo hoạt kia của nàng.



"Vì sao lại như thế? Vì sao hắn lại giết Uất Trì tướng quân?" Nàng không tin.



"Hôm qua, sau khi yến hội kết thúc, Uất Trì tướng quân mời Kỷ Lê đi tới trạm dịch tiếp tục uống rượu. Buổi sáng hôm nay, có người đẩy cửa đi vào, lập tức nhìn thấy Kỷ Lê cầm kiếm đứng ở bên thi thể."



"Nhưng điều này cũng không thể phán định hắn chính là hung thủ."



"Trạm dịch đều là người Khúc Khương, ngoài cửa còn có thị vệ canh gác, người khác không có khả năng đi vào. Ngoại trừ Kỷ Lê giết hắn ta ra, không có người nào khác."



Cảnh Dung khẳng định nói.




"Là tướng quân Đại Lâm ngươi giết tướng quân chúng ta, hiện tại còn phái loại người như ngươi tới động tới thi thể tướng quân bọn ta, nghĩ cũng đừng nên nghĩ!" Một binh sĩ hung ác nói.



Loại người như ngươi?



Nói nàng là loại người nào?



Kỷ Vân Thư không hề tức giận, lắc đầu, kiên nhẫn khuyên bảo, "Nếu các ngươi muốn biết hung thủ giết chết tướng quân các ngươi là ai, vậy hãy để ta đi vào nhìn một cái. Nếu như có thể không cần khai đao, ta cũng không muốn đôi tay của mình dính máu."



"Hung thủ chính là tướng quân Đại Lâm các ngươi, còn muốn điều tra cái gì, chúng ta sẽ không để ngươi đi vào."



"Sao các ngươi không hiểu những gì ta nói?"



Thật sự khiến người đau đầu!



Binh lính kia căn bản không nghe, cắn răng, "Ngươi nhanh chóng rời đi đi."



Nói xong, hắn muốn tới đẩy nàng đi.



"Dừng tay!"



Một giọng nói truyền tới từ phía khác ở trên lầu hai.



Nghe tiếng nhìn lại, liền thấy tùy hầu đang đẩy Tô Tử Lạc đi tới.



"Tô tiên sinh!" Những binh lính đó cực kỳ cung kính với hắn!



Tô Tử Lạc lạnh mặt, ngước mắt nhìn Kỷ Vân Thư, nói, "Thì thể Tướng quân đang ở bên trong, Kỷ tiên sinh hãy vào đi thôi".



Binh lính Khúc Khương vừa nghe thấy vậy, không hề tránh ra!



"Tô tiên sinh, ngài đây là......"



"Tất cả tránh ra đi. Việc này hãy giao cho vị Kỷ tiên sinh này đi. Ta tin tưởng, hắn nhất định có thể tìm được hung phạm."



Mấy binh lính không dám phản bác lại, sau khi do dự một lúc lâu, đành phải thối lui qua một bên.



Ánh mắt Kỷ Vân Thư một lần nữa chuyển tới trên người Tô Tử Lạc, khoảng cách gần như vậy khiến nàng có thể quan sát kỹ nam tử này hơn.



Chân mày, hai tròng mắt, mũi, đôi môi, đều quá giống!



"Kỷ tiên sinh?"



Cho đến khi Tô Tử Lạc gọi nàng một tiếng, nàng mới hồi phục lại tinh thần!