Nữ Ngỗ Tác Họa Cốt

Chương 225 : Sự ám ảnh đáng thương

Ngày đăng: 18:41 30/04/20


Đào Hoa Nguyên.



Sau khi Cảnh Dung và Tô Tử Lạc rời khỏi cửa cung, bọn họ trực tiếp đi tới nơi này.



Lúc này, hai người ngồi đối diện nhau!



Gã sai vặt canh giữ Đào Hoa Nguyên vội vàng bưng một bình trà tiến vào.



Sau đó rót ra hai chén và đặt một chén ở trước mặt Tô Tử Lạc.



"Không cần!"



Gã sai vặt lấy lại chén trà, cúi đầu, ngoan ngoãn lui ra ngoài.



Bên ngoài, đào hoa đang nở rộ, những cánh hoa màu hồng phấn rơi xuống rải rác khắp nơi, đôi khi sẽ tiến vào nhưng lại bị màn lụa treo trên gác mái trong đình chắn đi.



Đôi mắt với hàng lông mày thon dài của Cảnh Dung vẫn luôn dừng ở trên người Tô Tử Lạc, mang theo một loại hương vị tìm kiếm.



Đầu ngón tay ở trong ống tay áo Cảnh Dung không ngừng nhẹ nhàng gõ gõ!



Hai người đều không ai có ý định chủ động bắt đầu câu chuyện!



Cặp mắt Tô Tử Lạc vẫn luôn bình thản giống như nước trong hồ, mang theo cảm giác sâu thẳm thần bí.



Thật lâu sau vẫn không ai nói chuyện!



Cho đến khi ——



Cảnh Dung hỏi một câu, "Tô tiên sinh đã từng tới Đại Lâm?"



"Dung Vương có ý gì?"



"Đơn giản chỉ muốn hỏi một chút mà thôi."



Tô Tử Lạc nhẹ nhàng lắc đầu, "Chưa từng tới."



Nếu như là người khác, chắc chắn sẽ tin những lời này, nhưng Cảnh Dung lại hoàn toàn không tin, đôi mắt ranh mãnh hơi nhếch lên, khóe miệng câu lên một nụ cười mỉa.



Sau đó nói, "Ở đây không có người khác, sao Tô tiên sinh không nói thật với ta?"



Tô Tử Lạc không hiện ra thần sắc kỳ lạ nào, ngược lại, mang theo nụ cười thú vị, đáp, "Tại hạ thực sự chưa từng tới Đại Lâm, vì sao Vương gia lại nói ta không nói thật? Thật ra Vương gia mời ta tới nơi này, chẳng lẽ, chỉ muốn hỏi chuyện này?"



"Không phải!"



Giọng điệu của Cảnh Dung hơi nặng một chút!




Cảnh Dung dùng khoé mắt liếc nhìn hắn một cái, không nói lời nào.



Tô Tử Lạc: "Vương gia vẫn luôn ở bên cạnh nàng từ Cẩm Giang đến kinh thành, tâm ý này, nàng sớm muộn sẽ hiểu ra. Hiện giờ người có thể có tư cách ở bên người nàng, cũng chỉ có Vương gia ngài. Những ngày tháng sau này, có lẽ Vương gia sẽ phải lo lắng nhiều hơn, hãy chăm sóc nàng thật tốt, cho dù tương lai nàng có phạm bất luận sai lầm nào, hy vọng Vương gia có thể tha thứ cho nàng."



"Cho dù ngươi không nói, bổn vương cũng sẽ vẫn luôn ở bên cạnh nàng, cho dù phát sinh bất luận sự tình gì, bổn vương cũng đều sẽ đứng về phía bên nàng."



"Hy vọng Vương gia có thể nói được làm được."



Lời này, rõ ràng chứa đầy thâm ý, nhưng cũng khiến người không đoán ra được ý tứ trong lời hắn nói.



Không biết qua bao lâu, Tô Tử Lạc nói, "Hôm nay chuyện Vương gia gặp ta, mong ngài đừng nói với nàng."



"Ta biết."



"Đa tạ."



Sau khi Tô Tử Lạc rời khỏi Đào Hoa Nguyên, tùy hầu bên người đẩy hắn rời đi đột nhiên dừng lại, đi đến trước mặt hắn.



Tuỳ hầu dùng tay để làm một vài dấu hiệu.



Tô Tử Lạc hơi nhíu mày lại, "Liệt nhi, ngươi sẽ không hiểu được."



Tuỳ hầu được gọi là Liệt nhi lại làm mấy dấu hiệu khác, nhìn qua, bộ dáng trông rất sốt ruột.



Khoa tay múa chân xong, tuỳ hầu lập tức ngồi xổm xuống, ngửa đầu nhìn Tô Tử Lạc.



"A a a" vài tiếng.



Thì ra Liệt nhi là một người câm.



Tô Tử Lạc duỗi tay xoa đầu Liệt nhi, cười cười, "Ngươi yên tâm, ta vẫn ổn. Đó là quyết định hai năm trước của ta."



Liệt nhi lại nhấc hai tay ra hiệu thêm vài lần nữa, hốc mắt đều đã đỏ ửng.



"Liệt nhi, ngươi sẽ không hiểu được. Thù cha chưa báo, sự tình Đại vương giao phó vẫn chưa đạt được. Hơn nữa, tất cả đều là mây khói thoảng qua, chuyện quá khứ đều đã trôi qua."



"A a......"



"Đủ rồi, không được nhắc tới nữa. Ngươi hãy nhớ kỹ cho ta, ta chỉ là Tô Tử Lạc. Ngươi chớ nên để Thư nhi phát hiện ra, hiểu không?"



Cho dù Liệt nhi cực kỳ tiếc hận, nhưng từ hai năm trước sau khi Tô Tử Lạc mang theo hắn về Khúc Khương, Tô Tử Lạc chính là chủ tử của hắn.



Vì thế hắn đành phải gật gật đầu, đứng lên, đẩy Tô Tử Lạc rời đi.