Nữ Ngỗ Tác Họa Cốt

Chương 232 : Vì sao?

Ngày đăng: 18:41 30/04/20


Kỷ Vân Thư ngoan ngoãn ăn, nhưng vẫn chỉ ăn một lát, sau đó buông đũa xuống.



Cảnh Dung không muốn tiếp tục ép nàng, sai người thu dọn bàn ăn.



Sau đó, hắn nghiêm túc hỏi nàng, "Trong lòng nàng, có phải đang suy nghĩ về vị Tô tiên sinh kia hay không?!"



Hừm!



Thật sự giống như đột nhiên bị người cạy trái tim ra, một luồng gió lạnh tràn vào, khiến Kỷ Vân Thư đột nhiên không kịp phòng ngừa nên rùng mình một cái.



Nàng nhìn chằm chằm vào hắn, sau khi suy nghĩ một lúc, nàng lại rũ đầu xuống.



Cảnh Dung duỗi tay ra nắm chặt bàn tay của nàng, trong ánh mắt không thể che dấu nỗi buồn và mất mát.



Hắn chỉ nói, "Bổn vương không phải là đồ ngốc, trong lòng nàng nghĩ gì, không phải bổn vương không biết. Chẳng qua bổn vương không muốn hỏi mà thôi."



"Ta......"



"Thôi, bổn vương không muốn biết."



Hắn phủ quyết một câu!



Khiến người xấu hổ!



Kỷ Vân Thư cũng thật sự không nói gì nữa.



Hai người cứ ngồi như vậy thật lâu ——



Cho tới giờ Dậu! (5-7h tối)



Cảnh Dung cũng rời đi tầm đó.



Sau khi Cảnh Dung vừa rời đi, Kỷ Vân Thư đóng cửa lại, thay đổi một thân nữ trang, gỡ chiếc mặt nạ trên mặt mình xuống. Vết sẹo kia, nếu như không nhìn kỹ, căn bản sẽ không thể nhìn thấy được.



Nàng trang điểm nhẹ nhàng, búi tóc một cách đơn giản, dùng một cây trâm mộc ghim tóc qua hai bên.



Nàng ăn mặc đơn giản, nhưng lại thanh nhã giống như hoa sen trên mặt hồ.



Chờ sau khi màn đêm buông xuống, nàng mang theo một chiếc đèn lồng rời đi.



Nàng đi bộ cho tới khi đến một toà tháp bỏ hoang!



Trên mặt tường loang lổ, rêu xanh bám vào thềm đá, hơn nữa ngói trên đỉnh đã bị vỡ vụn. Ngôi tháp này, có vẻ cực kỳ quỷ dị.



Trên bầu trời đêm, một vầng trăng cô đơn chiếu xuống ánh sáng bạc. Chẳng mấy chốc, những đám mây tụ lại và một cơn mưa phùn rơi xuống, làm ướt tóc nàng. Những hạt mưa mang theo ánh sáng như thể nó được bao phủ trong một lớp băng giá.



Hình bóng nhỏ gầy đĩnh bạt của nàng, chậm rãi leo lên tháp!
"Vì thế cũng vào thời điểm ấy, chàng đã nhớ lại tất cả sự tình lúc trước?"



"Ừ!"



"Vậy chàng......"



Kỷ Vân Thư còn chưa nói xong, Tô Tử Lạc đã ngắt lời nàng nói, "Năm năm trước, trận chiến giữa Đại Lâm và Khúc Khương ở Thương Thủy, chắc hẳn nàng cũng biết, đúng không?."



Nàng gật đầu!



"Vào thời điểm đó, Kỷ Lê được phong làm chủ soái, thống lĩnh mười tám vạn đại quân. Phụ thân ta, cũng vâng mệnh Khúc Khương vương nghênh chiến. Trên chiến trường, ta tận mắt nhìn thấy phụ thân ta bị Kỷ Lê giết chết. Ta cũng bị thương, sau đó bị mất trí nhớ."



Nói tới đây, giọng Tô Tử Lạc mang theo một sự tàn nhẫn.



Cho dù Kỷ Lê đã chết, nhưng vẫn không thể giải dược mối hận của hắn!



Năm đó, hắn trở thành Kỷ Bùi, hiền lành nho nhã. Nhưng hiện tại, Tô Tử Lạc lại thực xa lạ với nàng.



Kỷ Vân Thư hỏi, "Nếu vậy, ngay từ lúc bắt đầu, mục đích của chàng căn bản là không phải hai tòa thành trì kia, mà chính là Kỷ Lê, đúng không?"



"Đó là hai mục tiêu khác nhau."



"Đây cũng là lý do khiến chàng không tới tìm ta?"



Đối với vấn đề như vậy, Tô Tử Lạc lựa chọn trầm mặc!



Nhưng chính vì hắn trầm mặc như vậy, vừa lúc chứng tỏ rằng sự thật đúng là như thế.



Kỷ Vân Thư hít thở một hơi thật sâu.



Sau đó nói, "Chàng rõ ràng biết ta vẫn luôn đợi chàng, cho dù chàng có thù muốn báo, có Vương muốn nguyện trung thành, cũng không nên vứt bỏ ta lâu như vậy."



Tô Tử Lạc cười khổ nhìn hai chân của mình.



"Ta như vậy, có thể trở lại tìm nàng hay sao?."



"Ta không quan tâm!" Kỷ Vân Thư kiên quyết nói.



Sao nàng sẽ để ý tới điều đó chứ?



Nàng đã chờ đợi hai năm, chẳng phải là vì hắn hay sao?



Cảm giác đau lòng tuôn ra trước ngực, khiến nàng gần như nghẹt thở.



Đối với Tô Tử Lạc, trong lòng sao có thể không đau!