Nữ Ngỗ Tác Họa Cốt

Chương 24 : Phá án (Nhất)

Ngày đăng: 18:38 30/04/20


Edit & Dịch: Emily Ton.



Kỷ Vân Thư bình tĩnh gật gật đầu, tỏ vẻ mình đã minh bạch.



Thân mình Chu phu nhân nhẹ nhàng tiến lên, đôi tay run rẩy, khẩn nài hỏi: "Tiên sinh, rốt cuộc hung thủ giết nữ nhi ta là ai? Vì sao lại muốn làm như thế?"



"Phu nhân tạm thời đừng nóng nảy, không bằng, để tại hạ kể một câu chuyện xưa cho tất cả mọi người nghe trước."



"Cái gì?" Chu phu nhân không hiểu.



Cảnh Dung một bên cũng nhíu chặt lông mày, tiểu thư sinh này thực sự rất nhàn hạ thoải mái, lúc này còn kể chuyện xưa, lại còn ở linh đường?



Một người lập dị! Quá lập dị!



Biểu hiện của Kỷ Vân Thư trở nên sắc bén, trong khi thân thể lại trở nên thoải mái hơn, quét một vòng về phía mọi người trên dưới Chu gia, lúc này mới bắt đầu nói.



"Cách đây hơn 10 năm, cũng giống như một ngày tháng chạp bây giờ, có một nữ hài 6-7 tuổi, bởi vì gia cảnh nghèo khó, bất đắc dĩ đã bị người nhà bán vào một nhà giàu có để làm nha hoàn, chuyên môn hầu hạ tiểu thư trong phủ. Vốn tưởng rằng có thể ba bữa ấm no, tìm được một chỗ trú ẩn. Nhưng lại không biết rằng, tiểu thư kia từ nhỏ đã luôn xảo quyệt tùy hứng, có tật xấu thường xuyên động thủ đánh chửi hạ nhân, nữ hài liền thường xuyên bị đánh chửi vô cớ, cả người đều bị thương."



"Và năm tháng dần dần trôi qua, những tật xấu của tiểu thư trong phủ không những không thay đổi, ngược lại càng trầm trọng thêm. Nữ hài lại không dám giận, không dám nói, toàn thân trên dưới, đều bị tra tấn thương tích đầy mình. Mỗi ngày vào buổi tối, nàng chỉ có thể khóc đến tê tâm liệt phế một mình. Bởi vì nàng rất rõ ràng, mình chỉ là một nha hoàn, cuộc sống không đáng giá, cho nên nàng chỉ có thể vẫn luôn chịu đựng, vẫn luôn nhẫn nhịn"



Đồng thời khi nói chuyện, Kỷ Vân Thư cất bước ra khỏi linh đường, vòng ra bên ngoài phía hạ nhân Chu gia đang vây quanh, trực tiếp đi đến một hàng cuối cùng, dừng lại ở trước mặt Tố Vân vẫn luôn cúi đầu.



Cũng giống như ngày hôm qua, sắc mặt Tố Vân vẫn tái nhợt như cũ, khuôn mặt xanh xao và không có thịt!



Rõ ràng cảm giác được có một áp lực từ thân ảnh trước mặt mình, thân thể Tố Vân càng run rẩy mạnh hơn, cúi đầu càng thấp, chỉ nhìn thấy đôi giày dệt cẩm của Kỷ Vân Thư đang dừng ở trước mặt mình.



Mọi người bắt đầu tản ra hai bên, mang theo ánh mắt kinh ngạc nhìn chằm chằm Tố Vân, hai mặt nhìn nhau, không hiểu rõ thâm ý phía sau.




"Rốt cuộc, nữ hài không nhịn được nữa, nàng quyết tâm trả thù, muốn giết tiểu thư trong phủ, vì thế dưới vỏ bọc là thân thể nàng không thoải mái nên trở về nhà. Tuy nhiên, vào lúc ban đêm nàng lại trộm quay trở lại trong phủ, hạ thuốc độc vào trong chén tiểu thư, độc chết ác ma kia đã hãm hại hài tử của nàng."



Nói đến thời điểm này, tất cả mọi người đều choáng váng đến nỗi tê dại.



Kỷ Vân Thư lấy giọng, tiếp tục nói: "Sau đó, nàng nhìn thấy tiểu thư đã trúng độc và ngã xuống trên mặt đất. Với toàn bộ sức lực của mình, nàng đã nâng tiểu thư tới trên giường, nhưng nàng thực sự rất sợ hãi, sợ hãi sẽ có người phát giác ra. Vì thế, nàng nói cho tình lang của mình. Sáng sớm ngày hôm sau, bọn họ khiêng thi thể tiểu thư đến gác mái, tạo ra hiện trường giả là tiểu thư tình cờ ngã lầu rơi xuống!"



Một chữ cuối cùng rơi xuống, toàn bộ hội trường đều yên tĩnh.



"Không phải ta, không phải ta" Tố Vân lên tiếng, giọng nói phát run, liều mạng lắc đầu.



"Ngươi không cần phải gấp gáp phủ nhận, ta đã nói ra được câu chuyện này, tự nhiên cũng đã có chứng cứ."



Kỷ Vân Thư dần dần tiếp cận nàng, kéo ống tay áo của Tố Vân ra, lấy ra một cái khăn tay.



Một cái khăn tay thêu hai đóa hoa dâu!



"Trả lại cho ta."



Ngay sau đó, Tố Vân bỗng nhiên ngẩng đầu, lộ ra vẻ mặt dữ tợn, duỗi tay muốn đoạt lại khăn tay. Nhưng Kỷ Vân Thư nhanh hơn nàng một bước, nghiêng người tránh đi, khiến nàng với vào trong không khí.



"Thì ra là nữ tử Tây Vực, trong xương cốt bọn họ đều cất giấu tinh thần mạnh mẽ."



Tây Vực?



Tố Vân lập tức ngẩn người!