Nữ Ngỗ Tác Họa Cốt

Chương 246 : Ngày mai hãy mang một bầu rượu tới

Ngày đăng: 18:41 30/04/20


Những điều này, Mộ Nhược đương nhiên biết.



Có lẽ hắn cảm thấy bản thân mình nói hơi nhiều, vì thế lắc đầu: "Thôi, hãy thuận theo tự nhiên đi."



Sau đó, hắn vội vàng chuyển đề tài, nói với Khổng Ngu: "Đúng rồi, ngươi thì sao? Mấy ngày nay sống ở trong cung đã quen chưa?"



Quen?



Đương nhiên nàng không quen!



Khổng Ngu cười cười: "Trong cung này, thật ra náo nhiệt hơn một chút so với Thanh Sơn Cư. Nói chuyện cũng tốt, làm việc cũng tốt, tất nhiên sẽ phải cẩn thận hơn rất nhiều, chỉ sợ sẽ làm sai điều gì đó. Hơn nữa, từ sau khi ta tiến cung, nương ta cũng chưa từng tới gặp ta. Ngươi cũng biết, bà ấy một lòng hướng Phật, vì thế chẳng quản được chuyện của ta. May thay, còn có Cảnh Huyên thường xuyên tới đây trò chuyện, xem như cũng có thể giết thời gian."



Nhìn khuôn mặt nàng có vẻ rất thờ ơ, nhưng trong lời nói, rõ ràng khiến người đau lòng.



Mộ Nhược nâng tay trong ống tay áo lên mấy tấc, nhưng lại đè nén xuống!



Hắn khẽ trầm đôi mắt, nói: "Nếu như ngươi cảm thấy buồn, sau này, ta sẽ thường xuyên vào cung thăm ngươi."



"Điều này không cần thiết, Dụ Hoa Các có lẽ cũng rất bận rộn. Ta không sao, hơn nữa ở đây thanh nhàn, tất nhiên thanh nhàn cũng tốt."



Nàng cự tuyệt mà không cảm thấy bị gò bó!



"Ngươi vẫn luôn như vậy, luôn toàn tâm toàn ý vì người khác. Khi nào thì ngươi có thể suy nghĩ cho bản thân mình?"



"Hả? Lời này là có ý gì?" Khổng Ngu hỏi.



Rõ ràng chính là đang giả ngu giả ngơ!



Mộ Nhược không muốn đẩy chủ đề đi quá xa, hàm hồ nói lại một câu: "Tóm lại, tự làm khó mình vì người khác, chung quy là không đáng."



Trong lời nói của hắn, quả thực sự có chút mơ hồ.



Nhưng ——



Khổng Ngu hiểu những gì hắn nói.



Nàng nghiêng người, phất phất ống tay áo to rộng, nhẹ nhàng nói: "Nhưng tâm lý khi thích một người, sao có thể hoàn toàn không để ý tới được? Nếu vì bản thân mình mà khiến hắn phải nhận hậu quả, ta chẳng phải sẽ là một tội nhân hay sao?."



Nàng đang ám chỉ, chính là kế hoạch Cảnh Dung định cầu cưới nàng ở trước mặt mọi người.



Mộ Nhược trầm ngâm một lát, nói: "Vì vậy, trước khi yến hội đêm đó bắt đầu, Cảnh Dung thực sự đã tới gặp ngươi?"



Nàng gật gật đầu!



"Ừ, hắn vốn định xin Hoàng thượng cho phép cầu thân, nhưng ta đã cự tuyệt hắn. Chẳng lẽ chỉ vì giúp ta nên hắn mới cưới ta sao? Ta thà rằng hắn đừng làm như vậy. Hơn nữa, sự tình cũng hoàn toàn sẽ không đơn giản như thế. Tâm tư Hoàng thượng như thế nào, tất cả mọi người đều biết. Nếu có điều gì bất ngờ xảy ra trong đó, sẽ không chỉ có ta và Cảnh Dung sẽ bị liên lụy, ngay cả cô nương đã đưa ra chủ ý kia là Kỷ cô nương cũng có thể sẽ bị liên lụy."
Đột nhiên, lúc này bên ngoài cũng truyền đến một tiếng ——



"Thì ra Kỷ cô nương cũng biết cách chơi!"



Nàng chỉ cảm thấy gió lạnh thổi tới, mang theo thoang thoảng mùi rượu......



Nàng không cần quay đầu lại cũng biết là Mộ Nhược tới.



Mộ Nhược đi đến trước bàn, cầm lấy một con lợn nhỏ, chọc vào đầu nó rất thích thú.



Trong miệng nói một câu: "Thật là đáng yêu!"



"Không chỉ là ta, ngay cả Mạc công tử cũng có một trái tim trẻ nhỏ."



"Một chút!"



Hắn nói với sự khiêm tốn.



Kỷ Vân Thư lấy lại con lợn nhỏ ở trong tay hắn, đặt lên trên giá.



Mộ Nhược liền hỏi: "Vệ Dịch đâu? Ta đưa hắn trở về."



Trở về?



Có vẻ như, Mộ Nhược thật sự đã xem Vệ Dịch như người một nhà.



Kỷ Vân Thư dùng cằm hất hất về phía xa xa, Mộ Nhược xoay người nhìn qua, lập tức nhìn thấy Vệ Dịch đang ôm chăn ngủ ngon lành.



"Hôm nay hãy để hắn lưu lại đây đi. Ngày mai, ta sẽ tự mình đưa hắn qua chỗ ngươi."



"Được, hôm nay ta cũng mệt mỏi rồi, không thể khiêng nổi hắn nữa."



Nói xong, hắn liền ngáp một cái, đôi mắt mang theo tơ máu, xoa xoa ấn đường, đi về phía ngoài cửa.



Hắn không quên quay đầu lại và quăng ra một câu: "Ngày mai, nhớ mang theo một bầu rượu tới."



Giọng nói càng ngày càng xa......



Thật ra Kỷ Vân Thư vô cùng hâm mộ tính tình Mộ Nhược.



Hắn tiêu sái, nhưng mang theo một chút khí khái nam tử giang hồ!



Nếu như đặt ở thời hiện đại, hắn thật sự sẽ rất nổi tiếng.