Nữ Ngỗ Tác Họa Cốt

Chương 262 : Một nơi trong mơ

Ngày đăng: 18:41 30/04/20


Ngay lúc này, bình phong ngăn cách hai người, Kỷ Vân Thư muốn tiếp tục hỏi thêm, chỉ sợ cũng không thể hỏi thêm được gì.



Nàng đành phải nâng áo choàng đứng dậy, vỗ vỗ những chiếc lá nhỏ rơi rụng trên người, chắp tay hành lễ, xoay người rời đi.



Người vừa mới ra khỏi đình, bên kia bình phong đã truyền tới giọng nói trách cứ của Lý lão tướng quân.



"Tiểu súc sinh, rượu lâu năm lão tử mang tới, ngươi dám uống trộm!."



Lão đang mắng, tất nhiên chính là Lý Triệu!



Kỷ Vân Thư chỉ nghe tiếng bên tai, bước chân nàng vẫn không dừng lại, dần dần rời đi.



Ra khỏi Lý phủ, xe ngựa Cảnh Dung vẫn đang chờ bên ngoài, Lang Bạc đỡ nàng lên xe ngựa, bên trong Cảnh Dung đang híp mắt chờ nàng.



Thấy nàng bước lên, hắn lập tức ra lệnh cho Lang Bạc: "Đi thôi."



"Vâng!"



Xe ngựa lập tức đi về phía Trúc Khê Viên.



Bên trong xe ngựa, Cảnh Dung nhìn sắc mặt Kỷ Vân Thư u ám, hắn không cần hỏi cũng biết kết quả.



Vì thế hắn nói: "Không đạt được điều mình muốn là điều bình thường, nếu như lão ta dễ dàng nói mọi chuyện với nàng như vậy, vậy thì sẽ không xứng danh là lão tướng quân."



"Cũng không phải không nói gì cả." Kỷ Vân Thư đáp lại.



"Hả? Lão ấy đã nói những gì?"



"Sau khi uống bảy chén trà, lão nói về chuyện nhi tử của lão không biết cố gắng, cũng nói tôn tử kia của lão giống như súc sinh!"



Phụt ——



Cảnh Dung gần như bị nghẹn, bật cười.



Hắn không nhịn được châm chọc một câu: "Cả nhà Lý gia này, đều rất kỳ quặc!"



Kỷ Vân Thư không có lời gì để nói!



Một lát sau, nàng duỗi tay vén màn xe lên, nhìn ra bên ngoài vài lần, khi thấy bọn họ đã rời khỏi địa phận Lý phủ, nàng nghiêm mặt nói với Cảnh Dung.



"Thật ra, Lý lão tướng quân còn nói một chuyện."



"Cái gì?"



"Lão nói rằng, lúc Ngự Quốc Công vẫn là Ninh Vương đã nhường vị trí Thái tử cho phụ hoàng của chàng. Lý lão tướng quân không nói sâu về chuyện này, hơn nữa thời điểm lão ấy nói chuyện, cũng không giống như cố tình nhắc tới, nhưng dường như lại đang ám chỉ điều gì đó."



Cảnh Dung nghe hiểu ý nàng.



"Ý của nàng là, Lý lão tướng quân thật ra muốn nói cho nàng biết, vụ án Ngự Quốc Công phủ mười bốn năm trước có liên quan tới phụ hoàng ta?"




Từ trong viện, nàng bị người mang theo, bay vọt lên trên nóc nhà.



Chân nàng dừng ở trên mái ngói và lắc lư vài cái, nhưng vòng eo đã bị vòng tay kia giữ chặt, lúc này nàng mới ổn định lại.



Nóc nhà không cao lắm, nhưng khi nhìn xuống vẫn khiến trái tim người hoảng loạn. Nàng hít một hơi thật sâu, trước ngực phập phồng một lúc trước khi bình tĩnh lại.



Nàng vừa ngước mắt lên liền nhìn thấy được gương mặt bỗng chốc phóng đại ở trước mắt mình.



Đầu sỏ gây tội, chính là Cảnh Dung!



Nàng vặn vẹo thân mình, chất vấn: "Chàng đang làm gì vậy?"



"Cho dù bây giờ thời cuộc có nhiều rào cản đáng sợ, tiến tới như sóng, cũng không thể ảnh hưởng tới bổn vương và nàng."



"Hả?"



"Hôm nay thật đẹp, nếu không thưởng thức thì thật đáng tiếc."



"Hả?"



Kỷ Vân Thư bị hắn kéo ngồi xuống trên nóc nhà!



Chờ khi nàng ngẩng đầu lên, nàng lập tức nhận thấy trên bầu trời tối sầm, có treo một vầng trăng tròn!



Cực kỳ chói mắt.



Ánh trăng rực rỡ, hai người nương tựa bên nhau, cùng với ngọn cây lay động.



Một khung cảnh rất đẹp!



Tay của Kỷ Vân Thư đã bị Cảnh Dung nắm chặt.



Mười ngón tay đan xen!



Nhưng khi nhìn thấy vầng trăng tròn, trong lòng Kỷ Vân Thư lại bắt đầu thương cảm không giải thích được.



Nàng nói một câu.



"Không biết một ngày nào đó, ta có thể đột nhiên trở về hay không."



Giọng nói của nàng rất nhẹ, nhưng Cảnh Dung vẫn nghe thấy được!



Hắn nghiêng đầu hỏi nàng: "Trở về? Trở lại Cẩm Giang?"



Nàng lắc đầu.



"Một nơi trong mơ."