Nữ Ngỗ Tác Họa Cốt

Chương 289 : Rồng sinh chín con, mỗi con một vẻ

Ngày đăng: 18:42 30/04/20


Thái tử đăng cơ?



Cảnh Hoa vừa nghe bốn chữ kia, đôi mắt đều trừng lớn, không dám tin tưởng!



Hắn cẩn thận dò hỏi lần nữa: "Tiên sinh có ý gì?"



Phan Sùng nhướng mày, hai mắt cẩn thận nhìn nhìn ở bên ngoài điện, lúc này mới nghiêm túc nói với Thái tử: "Hoàng thượng bây giờ đang ốm đau trên giường, hơn nữa tình huống có vẻ đã chuyển biến tốt hơn, vì vậy việc sửa lập Thái tử không phải không có khả năng. Điều này có uy hiếp rất lớn đối với Thái tử, nhưng trước khi Hoàng thượng vẫn chưa hạ chỉ, có thể......"



"Có thể cái gì?"



Thật sự khiến hắn lo lắng muốn chết!



"Có thể khiến Hoàng thượng băng hà!"



Choang ——



Đôi tay Cảnh Hoa run lên, cánh tay đụng phải chén trà, chén trà lăn xuống mặt sàn, vỡ tan!



Cả người hắn cũng bắt đầu run rẩy, hoàn toàn ngây ngẩn cả người, khóe môi trắng bệch.



Khóe miệng hắn run run kinh hãi nói: "Băng hà? Có thể khiến...... khiến phụ hoàng băng hà? Nói cách khác, khiến phụ hoàng...... chết?"



Cảnh Hoa sợ hãi tới mức toát ra một thân mồ hôi lạnh!



Phan Sùng gật đầu: "Thái tử, đây là biện pháp duy nhất, bao vây cung điện và bức vua thoái vị, khiến cho Hoàng thượng danh chính ngôn thuận băng hà, Thái tử lập tức có thể đường hoàng lên ngôi."



"Không...... không được, đó là phụ hoàng ta!"



Nhi tử giết cha, sẽ bị trời phạt.



Bản tính của Thái tử không phải hư hỏng đến nỗi như thế, muốn giết lão tử yêu thương mình từ lúc còn nhỏ, hắn sao có thể làm được.



Hắn nhanh chóng truy vấn: "Tiên sinh không có biện pháp nào khác nữa sao?"



Phan Sùng lắc đầu!



"Tóm lại không thể giết phụ hoàng, đây là đại nghịch bất đạo." Cảnh Hoa sốt ruột.



Thấy hắn co người lại như vậy, cặp mắt nhỏ của Phan Sùng mang theo một chút thất vọng.



Sau đó ông ta nói: "Thái tử muốn thành đại sự, vậy đừng nên do dự. Hiện giờ là thời cơ tốt nhất, chẳng lẽ Thái tử muốn chắp tay nhường vị trí trữ quân của mình cho Diệc Vương sao?"




Cảnh Diệc thực ra có tính toán của riêng mình.



Hắn bẻ khớp ngón tay của mình: "Người ta thường nói, để câu cá lớn cần phải có cần câu dài, nếu như có thể mượn chuyện này để diệt trừ Thái tử, đẩy toàn bộ vụ cháy lớn ở Thừa Khánh Điện đến trên người hắn, còn có thể giao dịch với vị Kỷ tiên sinh kia, khiến hắn ta rời khỏi Dung Vương và đi theo bổn vương. Vậy thì, cho dù thả Dung Vương ra thì như thế nào? Đến lúc đó, bổn vương nghênh thú đích nữ Kỷ gia, Kỷ Lê và Kỷ Hoàn đều sẽ trở thành người của bổn vương. Chẳng lẽ, lúc đó ta còn phải lo lắng một kẻ hèn như Dung Vương nữa sao? Bổn vương có thể khiến hắn vào nhà giam đại nội một lần thì cũng có thể khiến hắn vào đó lần thứ hai."



Cảnh Diệc tàn nhẫn nói!



Sau khi nói xong, chén trà đang nắm chặt ở trong tay bị hắn ném mạnh xuống bàn!



Phan Sùng chỉ là lão thư sinh, đọc sách cả đời, nhưng đối với sự khôn khéo và tính kế cũng có hiểu biết. Nhưng dù kế hoạch khôn khéo thế nào, vẫn còn kém xa với vị ở trước mắt này!



Rồng sinh chín con, mỗi con một vẻ!



Nếu như Thái tử có được sự khôn khéo của Cảnh Diệc như vậy, sao mình cần phải đổi phe!



"Lão phu lúc này cầu chúc Diệc Vương được phong thành Thái tử và bước lên đại vị trước." Phan Sùng hãnh diện gửi lời chúc với sự chân thành tối đa.



Trong lòng Cảnh Diệc căn bản không tin tưởng lão thư sinh này. Rốt cuộc, người đưa ra chủ ý đổi thọ lễ của mình cho Thái tử một năm trước, chính là Phan Sùng!



Quan hệ giữa hai người, nhiều lắm chỉ là quan hệ cả hai cùng có lợi.



Phan Sùng muốn gia tộc họ Phan vẫn có thể tiếp tục hô mưa gọi gió sau khi Thái tử bị phế. Cảnh Diệc lại muốn Phan Sùng kích động Thái tử bao vây hoàng cung và hành thích vua.



Mỗi người đều có tâm tư của riêng mình!



Trước khi Phan Sùng rời đi, Cảnh Diệc giao cho ông ta một thứ gì đó.



"Đây là?"



"Thạch ban độc, độc dược do Nghiêm Duy Di nghiên cứu và chế tạo ra."



Phan Sùng biết Nghiêm Duy Di, nhưng nhưng không quá thân thuộc, vì thế ông ta không hiểu nói: "Vương gia có ý, muốn Thái tử dùng thạch ban độc độc giết chết Hoàng thượng?"



"Không sai." Cảnh Diệc nói: "Nghiêm Duy Di và bổn vương lúc trước từng có giao dịch vài lần, bổn vương vốn không thích người này lắm, vì vậy sự tình công vây hoàng cung của Thái tử lần này, bổn vương muốn kéo theo Nghiêm Duy Di vào trong đó."



"Lão phu có thể biết nguyên nhân được không?"



Cảnh Diệc: "Có một số việc, nếu biết quá nhiều sẽ không tốt đối với tiên sinh."



Phan Sùng cười cười, không tiếp tục hỏi thêm. Ông ta nhanh chóng cất hai bình thạch ban độc màu xanh trong tay vào trong ống tay áo, sau đó đứng dậy, chắp tay, rời khỏi Diệc Vương phủ.