Nữ Ngỗ Tác Họa Cốt

Chương 299 : Trốn hơn hai mươi năm rồi, không muốn trốn nữa

Ngày đăng: 18:42 30/04/20


Nhưng Cảnh Dung đứng yên, không hề nói gì!



Hắn chỉ lắng nghe!



"Trẫm hỏi con, trong lòng con có ý tưởng gì không?"



Cảnh Dung nói, "Nhi thần không dám có bất luận ý tưởng gì"



"Nếu trẫm ra lệnh cho con thì sao?"



"Việc trong khả năng, nhi thần đều làm hết sức, không dám trèo lên cao hơn, nhưng nếu nó tới, nhi thần sẽ không trốn tránh, ngược lại, nhi thần sẽ không tranh đoạt."



Ý ngoài lời chính là, nếu như địa vị là của hắn, hắn nhất định sẽ đoạt lấy, nếu như nó không phải là của hắn, đưa đến trước mặt hắn, hắn đều không cần.



Kỳ Trinh Đế gật gật đầu, đối với những lời nói này của hắn có vẻ rất vừa lòng, nói, "Ừ, trẫm hiểu ý của con."



Dứt lời, ông vẫy vẫy tay, "Con hãy trở về đi, những lời trẫm vừa mới nói, con cũng nên nhớ kỹ."



"Vâng!"



Cảnh Dung cúi đầu, sau đó rời khỏi nội tẩm.



Kỳ Trinh Đế từ đầu tới cuối không hề đề cập tới chuyện Cảnh Hoa tạo phản!



Dù sao cũng là súc sinh do mình nuôi dưỡng bên người, đó là một chuyện đáng gièm pha, ông thật sự không muốn đề cập tới.



Đương nhiên, Cảnh Dung cũng không muốn hỏi.



Sau khi ra bên ngoài, Cảnh Dung vẫn mang bộ dáng bình tĩnh lạnh lùng, không ai có thể đoán được hắn đến tột cùng đang suy nghĩ gì, chỉ cảm thấy hắn quá ngoan ngoãn.



Ngoan ngoãn đến nỗi chưa từng biết phản kháng!



Từ trước tới nay chỉ biết thuận theo!



Hắn là một lão hổ không có móng vuốt mà Kỳ Trinh Đế dưỡng ở bên người!



Nhưng khác với quá khứ, lần này, trong ánh mắt hắn lại bành trướng thêm lòng tham và khao khát đối với sự khống chế quyền lực!



Bàn tay trong ống tay áo của hắn, ngay khoảnh khắc ra tới bên ngoài lập tức nắm chặt thành nắm đấm.



Hắn không muốn chạy trốn nữa!




Sau đó nàng ấy lại nói tiếp, "Nhưng cho đến khi ta gặp được ngươi, ta mới hiểu được - có những tình cảm, không phải do thời gian lâu dài quyết định."



Trong khi nói, khóe miệng nàng ấy trước sau vẫn duy trì một nụ cười mỉm mờ nhạt.



Kỷ Vân Thư yên tĩnh lắng nghe, nàng vẫn không đáp lại một câu.



Khổng Ngu: "Kỷ cô nương, A Dung thật sự rất yêu ngươi, cảm giác của ta sẽ không sai."



Nàng ấy là một người mẫn cảm, cảm giác từ trước đến nay đều sẽ không sai!



Kỷ Vân Thư nói, "Những ký ức đó nhất định rất đẹp, đúng không?"



"Ừ!"



Khổng Ngu gật đầu thật mạnh, sau đó thở dài một hơi, cả người đều cảm thấy nhẹ nhàng hơn rất nhiều. Nàng ấy chuyển ánh mắt nhìn Kỷ Vân Thư, khẽ mỉm cười, "Ta nghĩ, có lẽ ngươi đều biết hết tất cả, đúng không? Vì vậy, khi vừa nhìn thấy tờ giấy mà ta gửi tới, ngươi mới lập tức tiến cung gặp ta."



Kỷ Vân Thư: "Hài tử lúc trước thường đi theo bên người Tô tiên sinh từng nói với ta, nhưng lúc đó ta không hiểu rốt cuộc nó muốn nói điều gì. Cho tới một canh giờ trước, ta mới hiểu ra được."



"......"



"Hài tử kia muốn nói với ta, thật ra cái chết của Uất Trì tướng quân không liên quan tới vị Tô tiên sinh. Mặc dù Uất Trì tướng quân vốn đã chuẩn bị tự sát, nhưng ngươi xuất hiện thật sự đã phá hết tất cả kế hoạch. May mắn thay, ngươi đã giết Uất Trì tướng quân. Mọi thứ đều rất hợp lý. Ít nhất, mục đích của Tô tiên sinh cũng đã đạt được, nhưng hắn đều gánh chịu tất cả tội danh, bao gồm cả tội của ngươi."



Kỷ Vân Thư vẫn bình tĩnh nói......



Tuy nhiên trước đó một canh giờ, khi nàng rốt cuộc hiểu được lúc ấy Kiệt nhi muốn nói gì với nàng, nàng đã cảm thấy đau lòng đến nỗi suýt ngất!



Nhưng cũng may, Tô Tử Lạc đã an toàn quay về Khúc Khương.



Khổng Ngu nghe xong những lời nàng nói, tảng đá trong lòng cũng được hạ xuống.



Nàng ấy nói, "Ta đã trốn tránh trách nhiệm của mình, sự tình ấy ta vốn nên gánh vác. Tô tiên sinh là ân nhân của ta, nếu không phải hắn giúp ta giữ bí mật chuyện ta đi tới trạm dịch, ta nghĩ, ta đã chết."



"Đúng vậy, hắn thật sự là ân nhân của ngươi, nhưng đối với ta mà nói, ta lại nợ hắn cả đời."



Khổng Ngu nghe không hiểu, nhưng cũng không hỏi thêm gì nhiều.



Kỷ Vân Thư trầm mặc một lát.



Sau đó hỏi Khổng Ngu, "Nếu vậy, lần này vì sao ngươi lại phải giết Thái tử?"