Nữ Ngỗ Tác Họa Cốt

Chương 310 : Ta muốn Thư nhi

Ngày đăng: 18:42 30/04/20


Mộ Nhược đã tới gặp Khổng Ngu?



Kỷ Vân Thư nhìn hắn, không cảm thấy kinh ngạc.



Nàng nhẹ nhàng nói: "Ngươi muốn mang nàng ấy đi?"



Mộ Nhược cười cười: "Không phải đi, là trốn."



"Đêm đó, ta vốn định đưa nàng ấy rời khỏi hoàng cung, rời khỏi kinh thành. Nếu vậy, nàng ấy sẽ không cần phải gả cho Thái tử, ta cũng hứa với nàng ấy, cho dù phải trốn cả đời, ta sẽ không bao giờ khiến nàng ấy phải chịu tổn thương, nhưng ——"



Hắn còn chưa nói xong, Kỷ Vân Thư đã tiếp lời hắn.



"Nhưng nàng ấy không muốn, bởi vì nếu như nàng ấy thật sự đi rồi, cả Khổng gia và Dụ Hoa Các đều sẽ bị liên lụy, nàng ấy không bỏ xuống được, vì vậy không thể đi. Quan trọng hơn, nàng ấy không muốn sống cuộc sống của kẻ chạy trốn, cũng không muốn cả đời...... đều luôn nhớ tới Cảnh Dung."



Từng câu từng chữ, đều phản ánh hết suy nghĩ trong lòng của Khổng Ngu lúc ấy!



Mộ Nhược cười toe toét: "Nói đến cùng, ta chung quy chỉ là một bằng hữu của nàng ấy, vị trí kia sâu thẳm trong trái tim nàng ấy, vĩnh viễn không hề thay đổi."



"Nhưng nàng ấy rất may mắn, có một bằng hữu như ngươi."



"Có lẽ vậy!" Ngược lại, hắn hít sâu một hơi, nghiêm túc hỏi Kỷ Vân Thư: "Ngươi có thể nói với ta những lời cuối cùng nàng ấy nói khi lựa chọn con đường cuối cùng là gì hay không?"



"Nàng ấy nên nói gì đó với ta hay sao?"



"Ngươi xuất hiện ở Triệu Hiến Điện, nhất định là nàng ấy đã đưa lệnh bài để ngươi tiến cung. Vì vậy, các ngươi nhất định đã nói gì đó, đúng không?"



Đúng!



Rất đúng!



Mộ Nhược hỏi tiếp: "Có thể nói với ta không?"



Kỷ Vân Thư cảm thấy cổ họng thắt chặt, nói: "Ta nói rồi, Thái tử đã chết, nàng ấy cũng không muốn sống nữa. Hơn nữa, cả đời sống trong thâm cung, chính là một loại tra tấn."



"Ngươi biết lý do như vậy không đủ để ngăn cản ta."



"Nhưng ngươi chỉ cần biết điều này là được, những chuyện khác, không cần tiếp tục truy vấn."



Kỷ Vân Thư tỏ thái độ kiên quyết. Nàng sẽ không nhắc tới chuyện Khổng Ngu giết Uất Trì tướng quân và Thái tử.



Dù sao, hung thủ là Khổng Ngu đã tự sát chết.



Cần gì phải phải gắn vào một danh hiệu là hung thủ giết người cho nàng ấy?



Mộ Nhược không phải là một người chấp nhất, trong lòng hắn hiểu rõ, giữa Khổng Ngu và Kỷ Vân Thư nhất định đang che giấu bí mật gì đó, và bí mật kia, Kỷ Vân Thư bất luận thế nào cũng sẽ không nói.



Vì vậy, hắn không tiếp tục hỏi nữa.




Giống như xách một con gà nhỏ.



Xem ra, người chân chính có thể trị được Vệ Dịch, chỉ có Mộ Nhược.



Sau khi trở lại Dụ Hoa Các!



Bọn họ vừa mới đi vào, tiểu đồng A Ly đã lập tức đi lên đón, trên mặt không có cảm xúc nào, chỉ vào hậu viện và ấp úng nói: "Sư phó, thật tốt khi ngài quay lại. Cái kia...... cái kia......"



"Cái kia cái gì?"



"Cái kia đã được đưa tới!"



Mộ Nhược dường như biết đó là cái gì.



Trong khi đó, Vệ Dịch lôi kéo góc áo của hắn, sốt ruột hỏi: "Ngươi nói rồi, sau khi ta về cùng ngươi, ngươi sẽ đưa Thư nhi cho ta. Thư nhi đâu? Thư nhi đâu? Nếu như ngươi gạt ta, ta sẽ không bao giờ tin ngươi nữa."



"Ai lừa ngươi! Đi theo ta."



Vì thế, Mộ Nhược kéo hắn đi tới hậu viện.



Bên cạnh một cây cổ thụ nơi hậu viện, đặt một...... người giấy với màu sắc phong phú.



Đúng vậy, chính là người giấy!



Người giấy đã được chuyển tới, chuẩn bị đốt cho Vệ Dịch.



"Nhìn xem, đó chính là Thư nhi của ngươi, ngươi muốn ôm nàng cùng ăn cơm, hay là ngủ cùng nàng, tùy ngươi."



Vệ Dịch tê liệt!



Lão tử nổi giận.



Vệ Dịch siết chặt nắm đấm, hung hăng trừng mắt nhìn Mộ Dịch.



"Ta không bao giờ chơi với ngươi nữa, ngươi gạt ta."



Rống xong, Vệ Dịch giận dữ dậm chân chạy vào phòng mình, trong khi Mộ Nhược còn không quên hét to sau lưng: "Ta không hề lừa ngươi, đây là Thư nhi, là tên do ta đặt lấy. Nếu như ngươi không thích, vậy hãy gọi Đông nhi, Lan nhi, hoặc là gọi Hương nhi cũng được. Ngươi có thể chọn tên, được không?"



"Không!"



Vệ Dịch quăng ra một câu, sau đó "rầm" một tiếng, đóng cửa lại.



Cũng ngay khoảnh khắc cửa vừa đóng lại, bộ dáng chọc cười kia của Mộ Nhược cũng biến mất. Hắn ngưng trọng nhìn chằm chằm vào cánh cửa kia.



Ánh mắt hắn hiện lên thâm vị không thể nào đoán ra.