Nữ Ngỗ Tác Họa Cốt

Chương 316 : Vật quan trọng

Ngày đăng: 18:42 30/04/20


Làm thế nào mà các quan viên được phái đi điều tra Chẩn Tai Ngân ở Ngự phủ huyện đều chết trên đường hồi kinh?!



Có người chết vì bệnh!



Có người chết vì kiệt sức!



Nguyên nhân cái chết đều rất đa dạng, nhưng trong đó rõ ràng có điều không thích hợp.



Cảnh Dung suy ngẫm một lúc, trong lòng cũng bắt đầu cân nhắc.



Hắn hỏi Lộ Giang: "Không điều tra được gì từ những quan viên đó hay sao?"



Lộ Giang đáp lại: "Không rõ ràng lắm, những quan viên đó sau khi gặp nạn, đều nói là chết vì bệnh, hoặc là chết vì kiệt sức ở trên đường đi. Vì vậy, triều đình không xem trọng nguyên nhân cái chết của bọn họ. Tuy nhiên, thuộc hạ cho rằng, nhất định những quan viên đó đã phát hiện ra điều gì đó, hơn nữa nhất định có liên quan tới Chẩn Tai Ngân. Bọn họ dự định hồi kinh bẩm báo. Sau khi hung thủ biết được tin đã giết người diệt khẩu."



Cảnh Dung gật đầu!



Hắn tán thành ý kiến này của Lộ Giang!



Hắn suy nghĩ một chút, trầm giọng: "Sự tình Chẩn Tai Ngân lần này, thực sự rất khó giải quyết."



"Vương gia không cần phải đi Ngự phủ, Hoàng thượng vẫn chưa hạ lệnh."



"Đây có lẽ...... là một lựa chọn khó khăn, nhưng giữa ta và Cảnh Diệc, đây mới chỉ là sự khởi đầu của cuộc chiến."



Trong giọng nói của hắn, mặc dù có nhiều quyết tâm, nhưng vẫn mang theo một chút bất đắc dĩ.



Giữa hắn và Cảnh Diệc, Kỳ Trinh Đế muốn chọn một người phải đi, kết quả cuối cùng, đơn giản chỉ có hai khả năng.



Một, nếu điều tra không ra sẽ phải ở lại Ngự phủ huyện, bị lưu đày vĩnh cửu.



Hai, nếu điều tra ra, nhưng vụ án này phức tạp như thế, đợi đến một ngày kia điều tra ra được, vị hoàng tử lưu lại kinh thành kia tất nhiên đã được sắc phong làm Thái tử.



Như vậy có thể tránh được một cuộc tranh đấu địa vị.



Trong đó, thực sự hiện ra tâm cơ của Kỳ Trinh Đế.



Người ta thường nói nhi tử tính kế lão tử, nhưng đế vương gia này, đều là lão tử tính kế nhi tử!



Hôm sau.



Sáng sớm Cảnh Dung đã vội vàng đi xử lý những việc vặt vãnh sau khi hạ táng Thái tử.



Việc vặt của hắn đó là rửa sạch cục diện rối rắm mà Thái tử lưu lại lúc còn sống.



Ví dụ như ——



Một đống sự tình hắn lưu lại Đông Cung.
Hắn khẳng định!



Đó là vật của nương tử tương lai của bổn vương, xem như vật đính ước.



Kỷ Uyển Hân cảm thấy trái tim như bị bóp nghẹt bởi một lớp thủy ngân thật dày, lời hắn nói khiến nàng ta cảm thấy nghẹt thở, trong lòng không vui.



Nhưng cảm xúc này, lại bị nàng ta che dấu rất tốt.



Nàng ta nhẹ nhàng cười cười, lấy hộp gấm kia ra từ trong ống tay áo, đặt ở trong lòng bàn tay, sau đó đưa cho Cảnh Dung.



"Vật mà Vương gia nói cực kỳ quan trọng đang nằm ở bên trong này."



Giọng nói của nàng ta vừa mới rơi xuống, Cảnh Dung đã cầm lấy nó, mở ra nhìn.



Hạt cườm sáng trong, đúng là nằm ở phía bên trong, được đặt ở trên một chiếc khăn tay sạch sẽ.



Một hạt cườm bình thường được đựng ở trong một hộp gấm tinh xảo sang quý.



Tạo nên một ấn tượng "Phàm vật nhập tiên cư".



Kỷ Uyển Hân nói: "Hạt cườm này có lẽ rơi xuống từ trên người Vương gia, vừa lúc vướng ở trên váy áo của ta. Ta thầm nghĩ là của Vương gia nên đã cất giữ, cẩn thận để vào trong hộp. Nếu Vương gia không tới, ta cũng sẽ sai người đưa qua."



Cảnh Dung cất hạt cườm, nói một tiếng: "Đa tạ Kỷ nhị cô nương."



"Nó vốn là của Vương gia, ta trả lại cho Vương gia là điều nên làm."



Giọng nói của nàng ta rất nhẹ nhàng, giống như cánh hoa ngày xuân.



Chậm rãi trôi tới bên tai Cảnh Dung.



Tuy nhiên, Cảnh Dung giống như một cục đá lạnh, giọng nói dịu dàng ngọt ngào như nước chảy, căn bản không có tác dụng với hắn.



Hắn chỉ nói một câu: "Bên ngoài thời tiết lạnh, cô nương vẫn nên đi vào đi thôi, bổn vương cáo từ."



"Vương......"



Kỷ Uyển Hân còn chưa kịp lên tiếng, Cảnh Dung đã vung ống tay áo rời đi.



Nàng ta đuổi theo hai bước nhỏ, cuối cùng vẫn dừng lại, trơ mắt nhìn Cảnh Dung lên xe ngựa rời đi.



Theo xe ngựa càng lúc càng xa, tầm mắt nàng ta cũng càng ngày càng trở nên mơ hồ, không biết là bị gió thổi đến nỗi mơ hồ, hay là vì nước mắt ngậm ở trong hốc mắt.



Nàng ta cắn chặt đôi môi, bắt đầu có chút khổ sở.



Và ở phía sau nàng ta ——