Nữ Ngỗ Tác Họa Cốt

Chương 318 : Đâm chồi nảy lộc

Ngày đăng: 18:42 30/04/20


Nhìn Cảnh Dung nằm ở trên giường, quấn mình trong chăn, trông giống như một con sâu bướm.



Nhưng không khiến người cảm thấy ghê sợ!



Ngược lại, nàng cảm thấy cực kỳ đáng yêu.



Tuy nhiên, Kỷ Vân Thư bất lực với hắn. Nếu nói về người có da mặt dày nhất thiên hạ, Cảnh Dung hoàn toàn xứng đáng.



"Dậy đi." Nàng hét một tiếng.



"......"



Không có tiếng đáp lại.



Kỷ Vân Thư nói tiếp: "Đã trễ thế này, chàng hãy quay về phủ đi hoặc quay về phòng mình đi. Giường này quá nhỏ, không thể chứa hai người."



"......"



Kỷ Vân Thư cắn răng hét lên một tiếng: "Cảnh Dung!"



"Hả?" Hắn giống như bây giờ mới nghe thấy, chậm rãi dò đầu ra từ trong chăn, lộ ra cặp mắt mê người. Hắn lại kéo chăn lên, lộ ra nụ cười ranh mãnh nơi khóe miệng, nói: "Bên ngoài lạnh lắm. Tốt nhất hãy ngủ cùng nhau. Giường nhỏ, ta sẽ ôm nàng."



"Vô lại."



Mặc dù Kỷ Vân Thư đã quen thói thô lỗ của hắn, nhưng nàng vẫn trừng hắn một cái.



Thôi thôi!



"Nếu chàng muốn ngủ ở đây, vậy chàng cứ ngủ đi, ta đi khác phòng."



Nói xong, nàng định rời đi. Nhưng, nàng vừa mới xoay người, cổ tay đã bị một sức mạnh kéo lại. Thân hình vốn mảnh khảnh của nàng cũng thuận thế ngã về phía sau. Ngay lập tức, nàng đã ngã vào một bộ ngực dày rộng và vững chắc.



Kỷ Vân Thư đang định giãy giụa, hai vai đã bị ép xuống. Nàng còn chưa kịp dùng sức, cả người đã bị áp đảo ở trên giường.



Cảnh Dung thuận thế lật lên trên người nàng.



Đè nàng ở dưới người hắn!



Khoảng cách giữa hai người, mỏng như một tờ giấy.



Tư thế cực kỳ ái muội!




"Đại nhân tới đây sớm như vậy, có chuyện gì sao?"



"Việc vặt việc vặt." Kinh Triệu Doãn quan tâm hỏi: "Tối hôm qua tiên sinh nghỉ ngơi có tốt không?"



"Khá tốt."



"Gần đây thời tiết hay thay đổi, tiên sinh hãy chú ý giữ mình nhiều hơn."



"Đa tạ đại nhân quan tâm."



......



Kinh Triệu Doãn nói một đống chuyện ngẫu nhiên một lúc.



Sau đó ông liếm liếm đôi môi khô cạn, nuốt nuốt nước bọt một hồi mới ngượng ngùng nói: "Kỷ tiên sinh, bản quan biết ngài đang bận rộn với việc điều tra 《Lâm Kinh Án》, không có nhiều thời gian. Hơn nữa 《Lâm Kinh Án》 khá khẩn cấp, nếu như lúc này......"



Kinh Triệu Doãn dừng lại!



Thật sự ông không biết nên mở miệng thế nào.



Kỷ Vân Thư: "Đại nhân có chuyện, nếu không ngại thì cứ nói thẳng. Nếu không phải là chuyện gì khó xử, tại hạ sẽ không thoái thác."



"Chuyện này, thật sự có chút khó xử."



Kỷ Vân Thư thật ra đã nhìn ra được tâm tư của ông, nếu không phải có chuyện gì đặc biệt khó giải quyết, hôm nay Kinh Triệu Doãn nhất định sẽ không tới tìm mình.



Hay là, muốn mai mối cho nàng?



Hay là có cô nương nhà ai thích nàng, muốn nhờ Kinh Triệu Doãn tới đây nói chuyện.



Kinh Triệu Doãn do dự thật lâu, cuối cùng cũng mở miệng.



"Thật ra, đó là một vụ án mạng xảy ra ba năm trước." Khuôn mặt của ông nặng trĩu, tiếp tục nói: "Vài ngày trước, có một vị phụ nhân tới từ Ngự Phủ huyện, gửi một tờ đơn kiện tới Kinh Triệu phủ của ta, cáo trạng huyện lệnh Ngự Phủ huyện thu nhận hối lộ, phá án sai, khiến nữ nhi của bà ấy uổng mạng, trong khi hung thủ vẫn ung dung ngoài vòng pháp luật. Vụ án đã khép lại mấy năm nay, phụ nhân đã đệ đơn kiện lật lại bản án từ Ngự Phủ huyện, nhưng không có cách nào. Vì vậy, bà ấy một đường từ Ngự Phủ đi tới kinh thành. Bởi vì không đi theo trình tự, Đại Lý Tự không chịu thụ lý nên đã tới chỗ ta. Bà ta đã quay lại hết lần này tới lần khác, thật sự không có biện pháp. Phụ nhân kia thực sự rất đáng thương, vì vậy bản quan đã chấp nhận bản cáo trạng chống án."



Kinh Triệu Doãn nhanh nhẹn nói ra chân tướng.



Thì ra ——



Kinh Triệu Doãn tới đây tìm mình là vì phá án.