Nữ Ngỗ Tác Họa Cốt

Chương 32 : Mùi thịt lợn viên

Ngày đăng: 18:39 30/04/20


Note:



Truyện được dịch từ một trang web của TQ.



Đã gửi email xin phép dịch.



Đây là một số thông tin từ trang web đang dịch:



+ Tác phẩm "Nữ ngỗ tác họa cốt" của tác giả Li Đa Ô được dân mạng đưa lên miễn phí để độc giả có thể thưởng thức.



+ Đây là một tác phẩm xuất sắc của Li Đa Ô. Được công khai đưa lên mạng, vì thế nhận được đánh giá rất cao từ cư dân mạng...



*****



Edit & Dịch: Emily Ton.



Vì sao nàng bỗng chợt nhớ ra, trong tiểu thuyết những vị Vương gia đều luôn lạnh lùng kiêu ngạo và cô độc, người sống chớ gần, hoàn mỹ như vàng không phải hay sao?



Nhưng hiện tại...... đúng là một sự gian lận!



Kỷ Vân Thư nhiều lần đã bị những tiết mục của hắn làm cho á khẩu không trả lời được, chỉ có thể thừa nhận thất bại.



"Tiểu nhân chân ngắn, vì thế nên đến chậm, hy vọng Vương gia không trách tội."



"Bổn vương thích những người nhận ra lỗi của họ, nhưng hãy nhớ kỹ, không có lần sau, bổn vương không thích chờ đợi."



Hắn nhướng lông mày, trông khá bắt mắt.



Kỷ Vân Thư không muốn tranh luận, nói về chủ đề chính: "Vậy không nên chậm trễ thời gian, tiểu nhân sẽ đi nhìn xem thi thể trước."



"Nằm ở bên kia."



Cảnh Dung dùng cằm để chỉ cách đó không xa, có năm cỗ thi thể được dùng vải bố trắng phủ lên trên.



Kỷ Vân Thư nhìn lướt qua, lại nhìn nhìn Cảnh Dung, nói: "Thỉnh Vương gia mở miệng."



"Cái gì?"



"Mở miệng."



"Vì sao?"




Nàng lại tiếp tục nói: "Năm cỗ thi thể này, đầu tiên đã đánh nhau rất kịch liệt với người khác, rồi sau đó mới trúng độc bỏ mình. Có thể đoán rằng, hung thủ chính là muốn đẩy bọn họ vào chỗ chết, nếu như tiểu nhân đoán không sai, mục đích cuối cùng, hẳn vì Vương gia mà tới."



Cảnh Dung cũng không kinh ngạc, trong lòng đã sớm hoài nghi, khóe mắt nheo lại cho đến khi chúng mỏng như một sợi chỉ, tâm tư quỷ quyệt khiến người rất khó suy đoán.



Nhìn thấy hắn như vậy, Kỷ Vân Thư đã hiểu.



"Xem ra Vương gia sớm đã biết hung thủ là ai, vậy vì sao còn muốn tiểu nhân tới đây nghiệm thi?"



"Bổn vương không biết." Hắn trả lời chắc chắn, nói: "Chỉ là mơ hồ cảm thấy, có người đang cố tình ngăn cản bổn Vương hồi kinh, nhưng hắn là người phương nào? Bổn Vương không thể nào biết được."



Cảnh Dung nghiêm túc như thế, trong suy tư trầm mặc, gương mặt đã được đánh bóng đến nỗi thập phần tuấn mỹ, tản ra sự ổn định của nam nhân từ trong xương cốt, giống như viên ngọc được điêu khắc hoàn mỹ.



Trong lúc nhất thời khiến Kỷ Vân Thư không dời được mắt!



Cho đến khi cảnh tượng này bị Cảnh Dung bắt được, con ngươi hắn đảo qua: "Trên mặt bổn Vương có dính vết bẩn hay sao?"



Kỷ Vân Thư chuyển ánh mắt, sợ chính bản thân mình.



Hắn là Vương gia cao cao tại thượng, hỗn đản chanh chua, mình chính là người vô dụng, cũng chướng mắt hắn!



Ánh mắt nhanh chóng nhìn đi chỗ khác, nàng nói: "Vương gia không nhìn ta, làm sao biết được ta đang nhìn ngài."



"Miệng lưỡi thật là sắc bén."



Cảnh Dung cố giữ một hơi, mặt mày vẫn cau có như cũ: "Không phải tiên sinh đã nói, có thể giúp ta tìm ra đặc điểm của hung thủ hay sao? Vậy còn không làm việc đi?"



Không còn lựa chọn nào khác!



Kỷ Vân Thư khéo léo lấy một túi đồ trên bàn cách đó không xa, sau đó mở ra ở bên cạnh thi thể, nguyên lai là cái bọc nhỏ, bên trong cắm những đao nhỏ đầy đủ các loại kiểu dáng.



"Những thứ này là của ngươi?"



"Ân, đôi khi gặp phải chủ sự khó chơi, đêm hôm khuya khoắc bọn họ sẽ đột nhiên kêu ngươi tới nghĩa trang, không có lựa chọn nào khác, đành phải đem đồ vật tới nơi này, miễn cho khi vội vàng mà quên mang theo."



Cảnh Dung run rẩy một cái, chủ sự khó chơi, hắn cũng ở trong đó!



Trong khi Kỷ Vân Thư đang nói, đã chọn một con dao, nâng cằm của thi thể lên, cắt vào trên cổ.



Bởi vì thi thể đã bị đốt cháy, thời điểm khi cổ bị cắt ra, máu chảy ra không nhiều lắm, chỉ nghe thấy âm thanh nổ tung giòn dã vang lên.