Nữ Ngỗ Tác Họa Cốt

Chương 323 : Tiểu thư Kiều gia

Ngày đăng: 18:42 30/04/20


"Cảnh Dung, chàng biết ta không thể bỏ qua vụ án này, nếu chàng có biện pháp, vì sao không nói cho ta? Xem như là chàng giúp ta. Ta biết chàng cảm thấy ta quá tùy hứng, thậm chí cảm thấy ta căn bản đang tự tìm phiền toái, nhưng ta không thể bỏ mặc như thế. Nếu như bởi vì chúng ta ở bên nhau, ta nên mặc kệ tất cả, không quan tâm tới bất kỳ điều gì. Cảnh Dung, ta làm không được. Nếu như hiện tại người đứng ở trước mặt chàng, không phải là Kỷ Vân Thư mà chàng từng quen biết, vậy chàng...... sẽ vẫn thích ta như vậy hay sao?"



Kỷ Vân Thư chất vấn!



Trong khi nàng nói chuyện, đôi mắt đều đã đỏ hoe.



Cảnh Dung cảm thấy chấn động, đôi tay cũng có chút run rẩy.



Lúc này, hắn bỗng nhiên cảm thấy bản thân mình mới là người ích kỷ nhất.



"Vân Thư......" Hắn thở hổn hển.



"Chàng hãy nói đi! Biện pháp kia, rốt cuộc là gì?"



Cảnh Dung chán nản nói: "Nếu Đại Lý Tự không chịu thụ lí, biện pháp duy nhất...... là đi cáo ngự trạng, gõ trống ở bên ngoài cửa Bắc."



Gõ trống!



Kỷ Vân Thư từng nghe nói qua, phàm là những vụ án mà các phủ các châu không thể thụ lí, chỉ có thể đi gõ trống. Nếu bọn họ muốn gõ trống, nhất định phải nhận bốn mươi trượng, không thể thiếu một trượng.



Chẳng trách vừa rồi khi Kinh Triệu Doãn muốn nói, Cảnh Dung lại có phản ứng lớn như vậy!



Nhìn thấy Kỷ Vân Thư như vậy, Cảnh Dung kiên định nói: "Biện pháp này, với bổn vương là bị xếp vào lệnh cấm. Nàng hãy nghe rõ cho bổn vương, nếu như nàng dám đi, đời này của ta đều sẽ không tha thứ cho nàng."



Sau khi ném ra những lời nói này, hắn lập tức rời đi.



Còn lại Kỷ Vân Thư đứng tại chỗ thật lâu, ánh mắt nàng ngốc ngốc nhìn bức hoạ bị Cảnh Dung phá huỷ ở trên bàn đá.



Bàn tay ở hai bên sườn nắm chặt áo choàng bị gió thổi bay!



Cả ngày hôm đó, nàng vẫn luôn suy nghĩ chuyện này, lòng nàng nặng trĩu, cả đêm cũng không thể nghỉ.



......Edit: Emily Ton....



Ngày hôm sau!



Nàng vừa thay quần áo và chuẩn bị đi ra ngoài, nhưng lại đụng phải Kỷ Uyển Hân ở cửa. Trong tay Kỷ Uyển Hân mang theo một hộp đồ ăn tinh xảo, chặn nàng lại.
"Nhường đường một chút, nhường đường một chút."



Tiểu nhị tức giận nói.



Kỷ Uyển Hân lôi kéo góc áo của nàng, ý muốn nhắc nhở nàng.



Không ngờ, Kỷ Vân Thư vẫn luôn lạnh mặt trong một thời gian dài bỗng nhiên vươn tay ra, đỡ lấy Tạ đại nương đang bị tiểu nhị kéo qua, sau đó nàng lập tức cởi áo khoác ngoài của mình, che ở trên người Tạ đại nương, nơi bị rượu làm cho ướt nhẹp.



Tạ đại nương cúi đầu, cả người đều đang run rẩy.



"Không sao rồi." Kỷ Vân Thư nhẹ giọng nói một câu ở bên tai bà.



Nữ tử kia thấy thế, lập tức giương nanh múa vuốt đi tới, đẩy hai tiểu nhị trước mặt qua một bên, chỉ vào Kỷ Vân Thư: "Ngươi là ai, dám can thiệp vào chuyện của ta."



Kỷ Vân Thư lạnh lùng liếc mắt quét nàng ta một cái, giao Tạ đại nương trong lòng ngực mình cho Kỷ Uyển Hân, nhỏ giọng phân phó: "Hãy chăm sóc bà ấy."



Kỷ Uyển Hân thất thần một chút, nhưng vẫn tiếp nhận lấy người, đi tới một bên.



"Buông nữ nhân thúi kia ra."



Nữ tử tiến lên muốn bắt lấy Tạ đại nương, nhưng không ngờ bị Kỷ Vân Thư nắm lấy cổ tay. Nàng dùng sức vung tay, ném nàng ta ra.



"Kiều tiểu thư phải không? Tại hạ khuyên ngươi một câu, hãy dừng lại trước khi mọi chuyện vượt quá tầm tay." Giọng điệu lạnh lùng mang theo khí thế bức người.



"Ngươi là ai mà dám quản chuyện của ta?"



"Ta là ai ngươi không cần biết. Nếu ngươi còn dám động tới bà ấy, ta sẽ đưa ngươi đi gặp quan."



Nữ tử vừa nghe thấy vậy, hoàn toàn không hề sợ hãi!



Ngược lại bất ngờ cười vang một tiếng, tiếp đó vươn đầu ngón tay chỉ vào chính mình: "Đưa ta đi gặp quan? Công tử, ngươi có năng lực này sao?"



Kỷ Vân Thư cười lạnh: "Ngươi có thể thử một lần! Ta đảm bảo, ngươi sẽ ngồi ở trong nhà giam tới khi ngươi thừa nhận sai lầm mới thôi."



Sắc mặt nữ tử trở nên cứng đờ!