Nữ Ngỗ Tác Họa Cốt

Chương 341 : Khách điếm vắng vẻ

Ngày đăng: 18:42 30/04/20


Kỷ Vân Thư vừa tắm rửa xong ở trong phòng, tiểu nhị liền tới gõ cửa.



Tiểu nhị đưa một lư hương tiến vào.



"Tiểu ca, mấy ngày nay huyện Sơn Hoài có xảy ra chuyện gì không?" Kỷ Vân Thư đột nhiên hỏi.



Tiểu nhị hơi run tay, nhanh chóng trả lời: "Không có! Vì sao tiên sinh lại hỏi như vậy?"



"Đây là con đường duy nhất để vào kinh thành, cách huyện Sơn Hoài một khoảng khá xa. Theo lý thuyết, sẽ có rất nhiều khách nhân tới khách điếm ở trọ mới đúng. Nhưng, tại hạ thấy khách điếm này, dường như có chút vắng vẻ."



"Gần đây thời tiết không tốt lắm, ít người đi xa. Mùa này chính là như vậy, đợi khi vào thu, phòng khách điếm đều không đủ dùng."



"Phải không?"



Điếm tiểu nhị liên tục gật đầu!



Sau khi lư hương được dùng xong, tiểu nhị dùng khăn lông trên vai lau qua ở trên bàn một lần. Trước khi rời khỏi phòng, tiểu nhị lại nhắc nhở một câu: "Công tử, đêm khuya trời lạnh, nếu không có việc gì thì đừng ra ngoài, hãy nghỉ ngơi cho tốt."



Dựa theo kịch bản phim truyền hình Kỷ Vân Thư từng xem, những lời nói này của tiểu nhị, tuyệt đối không hề đơn giản.



Nhưng nàng vẫn đồng ý.



Cửa phòng vừa mới đóng lại không lâu lại có tiếng gõ cửa vang lên.



Nàng vốn tưởng rằng đó là tiểu nhị vừa rồi quay lại, nhưng không ngờ khi cửa vừa được mở ra, nàng lại nhìn thấy Cảnh Dung đang đứng ở cửa.



Hắn đứng thẳng người ở trước cửa phòng nàng.



"Sao chàng lại ở đây?" Kỷ Vân Thư hỏi.



Cảnh Dung bước vòng qua nàng, trực tiếp đi vào bên trong, mang theo phong cách chủ nhân ngồi xuống.



Sau đó nói: "Đóng cửa lại!"



Kỷ Vân Thư loáng thoáng phát hiện ra điều gì đó, vì thế đóng cửa lại, sau đó ngồi đối diện với Cảnh Dung. Nàng nghiêm túc hỏi hắn: "Có phải chàng đã phát hiện ra điều gì hay không?"



Cảnh Dung không ngạc nhiên khi nàng biết ý đồ hắn tới đây, gật đầu.



"Nơi này rất kỳ lạ!"




Vì thế thị vệ đồng ý mở cửa ra, để Kỷ Uyển Hân đi vào.



Trong phòng, hai tên sơn tặc đang bị trói ngồi ở dưới sàn nhà, bị buộc chặt vào một cây cột lớn, không thể động đậy.



Bởi vì hai người này dọc theo đường đi không ngừng la hét ồn ào, vì thế đều bị nhét vải trong miệng.



Bọn họ vừa nhìn thấy một đại mỹ nhân như Kỷ Uyển Hân tiến vào, đôi mắt đều sáng rực, vặn vẹo người vài cái, trong miệng không ngừng "ưm ưm" thành tiếng.



Kỷ Uyển Hân đi tới, ngồi xổm xuống trước mặt hai người, rút miếng vải bịt miệng của bọn họ ra.



"Hai vị có lẽ cũng đói bụng rồi, đúng không? Ăn cái màn thầu lót dạ trước đi."



Nàng ta vừa lấy một cái màn thầu ra, một tên sơn tặc trong đó liền đùa giỡn nói: "Mỹ nhân, hay là ở lại bồi hai ca chơi một chút?"



Một tên khác cũng nhanh chóng phụ họa: "Đúng vậy, ngươi xem chúng ta buồn chán quá. Mỹ nhân, nàng thật xinh đẹp. Nếu như được đại đương gia chúng ta coi trọng, mỹ nhân thậm chí có thể trở thành phu nhân của sơn trại."



Hai người bắt đầu vui vẻ cười "ha ha"!



Kỷ Uyển Hân lạnh mặt, nhét hai cái bánh bao vào trong miệng hai người.



Khuôn mặt ngoan dịu kia, đột nhiên giống như giữa mùa đông giá rét.



Nàng ta nói: "Các ngươi vẫn nên nhanh chóng ăn bánh bao này đi, muốn trách thì trách các ngươi đã áp chế tên ngốc tử kia, khiến cho vị Kỷ tiên sinh sốt ruột như thế, suýt nữa đã xông lên sống chết cùng các ngươi. Công tử nhà ta để ý nhất, chính là Kỷ tiên sinh. Bất cứ sự tình gì liên quan tới Kỷ tiên sinh, hắn đều có thể liều mạng."



Trời mới biết, vì sao Kỷ Uyển Hân lại đột nhiên nói những lời này!



Hai tên sơn tặc không dám tiếp tục nói lời nào nữa, sợ một khi mở miệng, màn thầu trong miệng sẽ rớt mất, nếu vậy thì thật không đáng.



Bọn họ chỉ trông mong mỹ nhân này nói xong thì rời khỏi phòng!



Nhưng bọn họ lại không ngờ tới chính là, có một thứ đã được để lại ở trên mặt sàn.



Đó là một con dao nhỏ!



Nhìn giống như tình cờ bị bỏ quên!



Nhưng cũng giống như là cố ý bỏ quên.