Nữ Ngỗ Tác Họa Cốt

Chương 380 : Không phải có lẽ, là chắc chắn

Ngày đăng: 22:20 27/06/20


Bàn tay Triệu Hoài từ từ vươn tới đại đao ở bên hông mình, sau đó đi về phía Mộ Nhược.



Ánh mắt Mộ Nhược dời khỏi cổ Triệu Thanh, giống như không có chuyện gì tiếp tục thi châm, lúc này Triệu Hoài mới dời tay khỏi đại đao bên hông.



Một lúc sau, huyệt vị trên người Triệu Thanh đã bị trát mấy chục cây ngân châm.



"Một canh giờ sau ta sẽ rút châm ra."



Mộ Nhược toát mồ hôi đầy đầu, rót ra một chén nước, uống một hơi.



Triệu Hoài hỏi hắn, "Thế nào?"



"Yên tâm, tỉnh lại là tốt."



"Hoàn toàn tốt?"



"Nằm mơ!" Mộ Nhược cười lạnh, buông bát nước trong tay, "Đây là việc lâu dài, ta từng gặp bệnh tình tương tự khoảng hai năm trước. Biện pháp duy nhất cũng rất đơn giản, chính là loại bỏ nhân cách khác trong lòng hắn ra, giúp hắn vượt qua là được."



"Biện pháp như thế nào?"



"Vậy phải xem tính cách kia có điểm yếu gì, chỉ cần nắm bắt được điểm yếu và đánh bại nó, sau đó tiếp tục trát ngân châm, mất khoảng một năm rưỡi sẽ khỏi."



Triệu Hoài không hoàn toàn hiểu rõ.



Mộ Nhược: "Đến lúc đó, ngươi đưa hắn tới chùa Lư An ở thành Nam Dương."



"Chùa Lư An?"



"Vì ngươi cho ta năm ngày, vậy năm ngày này ta sẽ cố gắng chữa khỏi cho hắn. Nhưng năm ngày sau chúng ta sẽ phải rời đi, trong khi hắn lại cần châm cứu hàng năm mới được. Ngươi không thể nhốt ta ở đây, hoặc để hắn đi theo chúng ta? Phương trượng chùa Lư An từng nghiên cứu về thuật châm cứu, ngươi đưa hắn qua đó, mang theo thư của ta, phương trượng Linh Châu sẽ châm cứu giúp hắn. Hơn nữa chùa Lư An là một nơi rất tốt, thích hợp để tĩnh dưỡng nhất."



Triệu Hoài suy nghĩ một lúc, sau đó gật đầu.



Mộ Nhược cũng thu dọn một chút, rời đi.



.....Dịch: Emily Ton.....



Tại thời điểm này!



Kỷ Vân Thư dựa theo hướng dẫn của Mộ Nhược, nghiền nát các loại dược liệu cần thiết, giúp Cảnh Dung bôi thuốc vào miệng vết thương.



Hắn cởi áo, ngồi nghiêm chỉnh trên giường.



Kỷ Vân Thư vừa bôi thuốc cho hắn, vừa nhăn mũi lại.



"Chàng bị thương khi ở trong rừng đúng không?"



"Ừ."



"Lúc Mộ Nhược tới tìm ta cũng không nói gì."



"Hắn biết ta không muốn nàng lo lắng."



Nàng cắn cắn môi, chịu đựng cảm giác khó chịu trong lòng.



Sau khi bôi thuốc xong, nàng cẩn thận giúp Cảnh Dung mặc áo.



Cảnh Dung cầm lấy tay nàng, "Đúng là béo trắng hơn rất nhiều."



Gì vậy?!



Kỷ Vân Thư rút tay về, thở dài một tiếng, "Lúc đầu chỉ có ta và Vệ Dịch bị nhốt, bây giờ thì chàng cũng xông vào đây. Trong thời gian năm ngày, dù Mộ Nhược lợi hại tới đâu cũng không có khả năng trị hết bệnh cho Triệu Thanh."





"Sau khi Thư nhi có Cảnh Dung ca ca, không thèm để ý tới ta nữa."



Hắn nói với giọng đầy uỷ khuất mang theo oán giận.



Hoá ra là vì chuyện này.



Kỷ Vân Thư kéo góc áo của hắn, nói, "Sao ta lại không để ý tới ngươi? Ngươi cũng thấy rồi, Cảnh Dung ca ca bị thương."



"Ta biết."



"Vậy ngươi còn buồn?"



"Ta......"



Đúng vậy! Cảnh Dung bị thương, Kỷ Vân Thư giúp hắn ta băng bó, vì sao hắn lại buồn?



Không cần phải buồn!



Hắn nhấp mắt, suy nghĩ một lát, sau đó mới nói, "Vậy ta không buồn nữa."



Vệ Dịch nhẻo miệng cười.



"Thật sự không buồn nữa?"



"Ừ."



Vệ Dịch gật đầu thật mạnh.



Kỷ Vân Thư lập tức đứng dậy, nói, "Vậy ngươi đợi ta một chút, ta đi sắc thuốc."



"Ồ."



Vệ Dịch ngoan ngoãn đồng ý.



Khi Kỷ Vân Thư đi sắc thuốc, Thời Tử Câm cũng đi theo ở phía sau nàng.



Nàng ở trong phòng bếp, Thời Tử Câm đứng ở bên ngoài canh chừng, tầm mắt không hề di chuyển, chỉ sợ nàng lại xảy ra chuyện gì.



Sắc thuốc xong, Kỷ Vân Thư trên đường bưng thuốc trở về, đụng thẳng vào hai tên sơn phỉ đang cầm một số thứ được bọc ở trong một cái bao bố màu trắng.



Hai người đi quá vội vàng, vấp phải vai Kỷ Vân Thư một chút, một nửa thuốc trong tay nàng bị đổ trên tấm vải bố trắng.



Ai da!



Hai tên sơn phỉ nhẹ nhàng buông tay, bọc đồ bị rớt xuống đất.



Thì ra là hài cốt Cửu nhi, đa số đều đã bị dập nát, ép lại với nhau.



Thuốc bị đổ ra thấm vào trong vải bố trắng, cũng thấm vào trên bộ hài cốt.



Kỷ Vân Thư nhìn thoáng qua, đôi mắt lập tức trở nên căng thẳng, trong lòng khẽ run lên.



Trong đầu nàng vang lên từng tiếng ong ong.



Hai tên sơn phỉ một lần nữa nhanh chóng bọc hài cốt lại, cuống quít rời đi.



Kỷ Vân Thư đứng tại chỗ hồi lâu, sau đó xoay người trở về.



Bước chân nàng càng lúc càng nhanh......



Khi nàng đi vào trong phòng, Mộ Nhược đang ngồi bên trong cùng với Cảnh Dung.



Sắc mặt hai người đều rất ngưng trọng.



Kỷ Vân Thư nghẹn một lúc, sau đó kinh ngạc nói, "Ta nghĩ là có chuyện rồi. Có lẽ ta đã nghĩ sai rồi."



Mộ Nhược: "Không phải có lẽ, là chắc chắn!"