Nữ Ngỗ Tác Họa Cốt

Chương 384 : "Tuất"

Ngày đăng: 08:28 18/07/20


Bên kia!



Sau khi Cảnh Dung rời khỏi phòng Kỷ Vân Thư, lập tức đi tới đại sảnh.



Thưởng phạt phân minh. Nên phạt, một người cũng không bỏ!



Lúc này, Trương Hoán Bình đang quỳ giữa đại sảnh, hai tay nằm thẳng ở trước đầu, đầu cúi sát ở chỗ đầu gối, cả người run rẩy, không dám nói lời nào, cũng không dám di chuyển.



Lang Bạc đang đứng bên cạnh.



Cảnh Dung ngồi ở trên chính vị, vẻ mặt nghiêm túc, nhíu mày cực thấp, gân xanh nổi đầy trên trán.



Vốn tưởng rằng Trương Hoán Bình sẽ bị trừng phạt, nhưng ——



Hắn chuyển ánh mắt về phía Lang Bạc, tức giận hỏi, "Bắt đầu từ khi nào, ngươi không còn nghe lệnh của bổn vương?"



"Vương gia......"



"Ai ra lệnh cho ngươi, mang theo 3000 binh mã tấn công lên núi?"



"Thuộc hạ đáng tội chết vạn lần, thuộc hạ vẫn chờ lệnh của Vương gia, nhưng Trương đại nhân đưa tin tức tới, nói Vương gia đã vào Cao Sơn trại, không mạng theo binh mã, nói thuộc hạ mang binh đi cứu Vương gia. Thuộc hạ lo lắng cho sự an toàn của Vương gia, vì thế không suy xét quá nhiều. Là thuộc hạ ngu dốt, không biết tình hình cụ thể chi tiết trong đó, nguyện gánh vác hậu quả. Cầu xin Vương gia trách phạt."



Trước khi Lang Bạc đi theo Cảnh Dung, đã từng mài dũa trở nên cứng rắn một thời gian dài ở trong quân doanh. Ra trận giết địch, lĩnh binh mấy vạn, vác súng hỏa mai, đẩy qua đao kiếm, tất nhiên cũng trở thành quân nhân dám làm dám chịu.



Nên mình phải chịu phạt, hắn sẽ không trốn tránh.



Cảnh Dung trách cứ, "Hậu quả ngươi gây ra hôm nay, bổn vương sẽ tự tính với ngươi."



Lang Bạc cúi đầu, im lặng không nói!



Cảnh Dung nhìn về phía Trương Hoán Bình dưới mặt sàn, bàn tay vừa nhấc, "Bốp" một tiếng, đập xuống ở trên bàn trà bên cạnh.



Những chén trà trên đó lần lượt lăn xuống mặt sàn.



Hắn chất vấn, "Trương đại nhân, ngươi có gì muốn nói?"



Trương Hoán Bình sợ hãi, cả người run rẩy hơn nữa, lắp bắp nói, "Là hạ quan sai, cầu xin Vương gia khai ân, niệm tình hạ quan suy nghĩ cho sự an nguy của Vương gia, Vương gia hãy tha cho hạ quan. Hơn nữa, hiện giờ Cao Sơn trại đã bị tiêu diệt, may mắn Vương gia cũng bình yên vô sự. Lấy công bù tội, xin Vương gia khai ân!"



"Làm càn!"



Cảnh Dung hoàn toàn tức giận!



Hắn đột nhiên đứng dậy, tiến lên vài bước, một chân đá lên người Trương Hoán Bình một cái.



Trương Hoán Bình bị đá, chịu đựng đau đớn nhanh chóng quỳ tiếp, chỉ thiếu dán người xuống mặt sàn.



"Trương Hoán Bình, ngươi thật to gan, lấy công bù tội? Như vậy mà ngươi cũng có thể nói. Ba ngàn binh mã Kinh Châu chỉ còn lại một ngàn, trên Cao Sơn trại máu chảy thành sông. Tội danh này, cho dù chém đầu ngươi cũng không bù đắp nổi."



"Vương gia......"







Nàng đột nhiên thay đổi sắc mặt.



Nàng sờ soạng bên hông mình một chút, sốt ruột, "Ngọc bội đâu?"



"Ngọc bội nào?"



"Ngọc bội màu đỏ Vệ Dịch cho ta."



Hay là, bị rớt ở Cao Sơn trại?



....Edit: Emily Ton.....



Lúc này, Cao Sơn trại!



Bởi vì lửa lớn, toàn bộ trong trại không còn lại gì nhiều. Cao Sơn trại ngày xưa khiến người khiếp sợ, giờ phút này giống như cây liễu lung lay sắp đổ ở trong mưa gió.



Triệu Hoài chặt đứt cánh tay, mất rất nhiều máu. May mắn có thần y Mộ Nhược ở đây, cứu được nửa cái mạng của hắn trở về.



Mộ Nhược để lại một phương thuốc, sau đó lại viết một phong thư cho Triệu Thanh, dặn dò, "Phương thuốc và thư này là để ngươi mang tới chùa Lư An, đưa cho phương trượng Linh Châu. Ông ấy nhìn thấy thư của ta, sẽ tiếp tục thi châm giúp ngươi. Bệnh của ngươi có thể chữa khỏi."



Triệu Thanh bày tỏ lòng biết ơn.



Mộ Nhược xua xua tay, sau khi dặn dò thêm vài câu thì rời đi.



Mọi Nhược rời đi không lâu, Triệu Hoài tỉnh lại.



Hắn quả nhiên là hán tử cứng rắn, chặt đứt một cánh tay mất máu nhiều như vậy, giờ phút này nhìn qua trông hắn cũng không khác biệt lắm so với ngày thường.



Nhưng hắn không nói chuyện, lạnh nhạt nhìn về phía trước.



Triệu Thanh nói, "Hiện tại Cao Sơn trại không còn nữa. Chuyện trước kia đều đã qua đi. Chuyện của Cửu nhi...... cũng đã trôi qua. Ta sẽ đi tới chùa Lư An chữa bệnh. Tụy trung bình cha để lại cho ta, ta sẽ đưa cho ngươi. Ngươi hãy nhưỡng rượu lần nữa."



Triệu Hoài vẫn không nói chuyện.



Lúc này, một tiểu đệ tiến vào, có lẽ là vừa mới dập tắt xong lửa, trên mặt đều là bồ hóng.



Trong tay hắn cầm một thứ, nói, "Đại đương gia, Nhị đương gia, đây là thứ đã nhặt được ở trong đống lửa. Rất kỳ lạ, miếng ngọc này không hề bị hỏng chút nào."



Triệu Thanh nhìn thoáng qua, "Đưa ta xem."



Tiểu đệ kia đưa ngọc bội tới.



Đó là một khối ngọc có màu đỏ như máu!



Hắn cũng chưa từng nhìn thấy viên ngọc thế này.



Triệu Hoài vô tình nhìn thoáng qua, tròng mắt ngay lập tức mở to, thẳng lưng lên, cực kỳ khiếp sợ.



Hắn hỏi một câu với đôi môi trắng bệch, "Mặt sau của viên ngọc, có phải có một chữ "Tuất" hay không?"



Triệu Thanh lật nó lên nhìn, quả nhiên, trên viên ngọc có một ký tự "Tuất"!



Cả người Triệu Hoài chấn động!



~~~Hết chương 384~~~