Nữ Ngỗ Tác Họa Cốt

Chương 388 : Cùng đường

Ngày đăng: 08:28 18/07/20


Trong lúc nhất thời, tin tức Vệ Dịch muốn cởi quần Lang Bạc để thoa dược được lan truyền khắp nơi.



Hôm sau!



Đám người Cảnh Dung bắt đầu xuất phát từ huyện nha huyện Sơn Hoài, Lang Bạc thấp thỏm khó chịu ra cửa, lên ngựa.



May mắn thay, Vệ Dịch sớm đã bị Kỷ Vân Thư bắt vào trong xe ngựa, không tiếp tục làm ầm ĩ với hắn, trái tim lơ lửng của hắn cũng nhẹ nhõm vài phần.



Tuy nhiên, ánh mắt của đám thị vệ xung quanh nhìn hắn lại có chút thay đổi, thậm chí còn nhỏ giọng bàn luận vài câu, còn vui tươi hớn hở cười cười.



Điều này khiến Lang Bạc xấu hổ tới cực điểm!



Hắn là một hán tử xương sắt cứng cáp, sao lại rơi vào tình trạng như vậy.



Thất sách thất sách!



Nhưng thật ra, Vệ Dịch sớm đã quên vụ này, giờ phút này đang ngồi ở bên trong xe ngựa với Kỷ Vân Thư, trong tay ôm hai hộp điểm tâm, ăn từng ngụm một.



Hắn cực kỳ vui vẻ!



"Thật tốt quá, cuối cùng có thể về nhà."



Kỷ Vân Thư hỏi, "Rất muốn về nhà sao?"



Vệ Dịch gật đầu!



"Đúng vậy, lâu lắm rồi không quay trở về, không biết A Mễ thế nào, còn có Phó thúc, A Đạt...... Ta rất nhớ bọn họ."



Kỷ Vân Thư vỗ nhẹ đầu hắn, "Khoảnh mười ngày nửa tháng nữa, ngươi có thể gặp bọn họ."



"Vậy Thư nhi, sau đó chúng ta sẽ không rời đi nữa đúng không?"



Nàng lắc đầu, "Chúng ta phải đi Ngự phủ huyện, chỉ ghé qua Cẩm Giang."



"Ồ." Hắn thất vọng cúi thấp đầu xuống.



Kỷ Vân Thư nhìn ra tâm tư của hắn, dịu dàng cười nói, "Vệ Dịch, chờ tới Cẩm Giang rồi, ngươi hãy ở lại. Sau khi quay về từ Ngự phủ huyện, ta sẽ đón ngươi."



"Không cần."



Hắn từ chối.



Vệ Dịch ôm cánh tay Kỷ Vân Thư, đầu gối lên trên vai nàng, "Ta muốn ở bên Thư nhi. Thư nhi đi đâu ta sẽ đi chỗ đó. Chúng ta đã nói, sẽ không tách ra."



Hắn giống như một con mèo nhỏ, không chịu đứng lên.



Nhìn qua, cực kỳ đáng yêu.



Kỷ Vân Thư cười cười, mặc kệ hắn như vậy.



Đầu ngón tay nhợt nhạt thon dài vén mành xe lên, nàng quay đầu nhìn thoáng qua xe ngựa phía sau, hỏi thị vệ bên ngoài, "Tạ đại nương ổn chứ?"



Thị vệ đáp lại, "Mấy ngày qua bà ấy vẫn ổn, nhưng trong lòng dường như có chút lo lắng. Rốt cuộc, đó là chuyện nữ nhi của mình......"



Thị vệ muốn nói tiếp lại thôi.



Nàng hiểu ý, gật đầu.



Sau đó buông mành xe xuống!



Phía trước, Mộ Nhược trước sau rượu không hề rời tay, mang theo một thân mùi rượu chui vào trong xe ngựa, Cảnh Dung vẫn chậm chạp không lên, hắn vươn đầu, hỏi, "Như thế nào? Luyến tiếc sao?"



"Không phải."





"Cùng đường?"



"Hắn cũng đi đến Ngự phủ huyện."



Lý do này......



Cảnh Dung bắt đầu nghi ngờ trong lòng.



Thị vệ liền nói, "Vương gia, có muốn......"



Thị vệ còn chưa nói xong, Cảnh Dung đã giơ tay ngắt lời, "Không cần, cẩn thận một chút. Nếu có động tĩnh gì, nhất định phải bảo vệ Kỷ tiên sinh trước."



"Thuộc hạ đã hiểu."



Vì thế, Cảnh Dung nhảy người lên trên xe ngựa của Kỷ Vân Thư.



Ba người ngồi chung.



Vệ Dịch lo lắng mình sẽ bị Cảnh Dung đá ra ngoài, vì thế co người lại một bên, không dám nhìn hắn lần nào.



"Vì sao Triệu Hoài lại ở đây?" Kỷ Vân Thư hỏi.



Cảnh Dung, "Nói là cũng phải đi Ngự phủ huyện, cùng đường."



"Đang êm đang đẹp sao hắn cũng đi Ngự phủ huyện? Thật là đáng nghi."



"Xem bộ dáng của hắn, chắc cũng không làm gì được."



Kỷ Vân Thư không hỏi gì nữa.



Đội ngũ bắt đầu hành trình tiến về phía cổng thành của huyện Sơn Hoài.



Sau khi ra khỏi huyện Sơn Hoài, bọn họ đã rong ruổi cả một buổi sáng, chẳng mấy chốc thì tới ranh giới Du Châu. Ông trời không chiều lòng người, trời bắt đầu mưa to, một đường lầy lội. Khi hoàng hôn buông xuống, bọn vẫn chưa thể chạy tới thành Du Châu.



Vì thế, bọn họ đành phải tạm thời nghỉ ngơi ở trong một ngôi miếu hoang.



Người của Cảnh Dung dàn xếp xe ngựa xong, sau đó dọn dẹp qua trong miếu một lượt, đốt lên một vài đống lửa.



Rất nhanh, người của Triệu Hoài cũng vào, nhưng chỉ ngồi ở một bên khác, cũng chậm rãi đốt lên một đống lửa, không có ý định tiếp cận đám người Cảnh Dung.



Hai đám người, cứ ngượng nghịu ngồi đối diện nhau như thế.



Cảnh Dung theo thói quen nhặt một cây gậy, thỉnh thoảng chọc chọc trong đống lửa, một vài hoa lửa bay bay bắn vào trên mu bàn tay Mộ Nhược.



Mộ Nhược đau đớn nhăn mày lại.



Hắn không vui nói, "Thói quen này của ngươi khi nào có thể sửa được? Chơi lửa ướt giường, nương ngươi không nói với ngươi hay sao?."



Cảnh Dung nghiêng đầu liếc mắt nhìn hắn một cái.



Mộ Nhược nhìn thấy thì nuốt nước bọt, "Thôi thôi thôi, ta sai rồi. Ta chọc không nổi ngươi, ta cũng trốn không nổi?"



Kết quả là ——



Mộ Nhược cầm lấy hai bầu rượu vừa mới hâm nóng, đi về phía Triệu Hoài.



Hắn ép mình tới giống như người trong một nhà.



Mộ Nhược đưa một bầu rượu cho Triệu Hoài, hỏi, "Ngươi nói xem, tay ngươi đã bị chặt đứt một bên, sao còn chạy trên đường làm gì?"



Triệu Hoài không nói gì, cầm lấy bầu rượu uống một ngụm, sau đó ném bầu rượu cho huynh đệ mình.



Mộ Nhược tiếp tục hỏi, "Triệu Thanh đâu? Sao hắn không đi cùng ngươi?"



"Hắn đi chùa Lư An, ta cũng phân tán hết huynh đệ trong trại, chỉ mang theo mấy người này."



"Vậy ngươi tới Ngự phủ huyện làm gì?"



~~~Hết chương 388~~~