Nữ Ngỗ Tác Họa Cốt

Chương 45 : Chân tướng trồi lên mặt nước

Ngày đăng: 18:39 30/04/20


Sau khi biết hung thủ là ai, những người có phản ứng quyết liệt nhất, lại không phải là Chu lão gia và Chu phu nhân.



Mà là vị đang thượng vị ở trên cao đường kia tức giận bất bình, Huyện thái gia.



Nắm lấy Kinh Đường Mộc trên án đài và chỉ vào lão quản gia trên mặt đất, đứng dậy, xúc động phẫn nộ nói: "Ngươi ngươi ngươi, Chu tiểu thư cùng ngươi không oán không thù, ngươi vì sao muốn giết nàng? Nói, ngươi nói đi!"



Trong giọng nói, giống như còn mang theo một chút phấn khởi.



Ai ai ai! Hắn còn chưa nói có thù hay không, sao ngươi lại kích động như vậy!



Lão quản gia không trả lời, hắn lại hỏi: "Nếu như ngươi lại không thừa nhận, bản quan sẽ đánh ngươi năm mươi đại bản trước, xem ngươi còn giữ dược miệng như thế hay không, nhanh thú nhận nhận hết tội của ngươi, miễn cho phải chịu hình."



Kỷ Vân Thư thật sự không quen nhìn, duỗi tay ra về phía hắn và ấn xuống.



Ngồi xuống!



Nhận được tín hiệu của Kỷ Vân Thư, Huyện thái gia cảm thấy rất không xấu hổ, ngồi xuống với một cái nhìn gắt gỏng.



Sau đó, cũng đến phiên Chu lão gia và Chu phu nhân.



Sau khi cả hai đều chờ đợi một lúc lâu, dần dần mới phản ứng lại.



"Là ngươi đã giết nữ nhi của ta? A Tĩnh, đúng không? Nhưng vì sao ngươi phải làm như thế? Vì cái gì?" Chu phu nhân chất vấn.



Nhưng bất luận là ngôn ngữ hay là động tác, cũng đều không phải thực sự kích động.



Trong ánh mắt, gần chỉ mang theo thống hận và thất vọng mà thôi!



Không bình thường, phản ứng quá bất thường.



Đối với Chu lão gia, lại chỉ thở dài một tiếng, không có gì hơn!



Trong lòng Kỷ Vân Thư lại lần nữa bị bao phủ một đoàn sương mù, mơ mơ hồ hồ, kỳ kỳ quái quái.



Mà lão quản gia vẫn không hề để ý một chút nào tới chất vấn của Chu phu nhân, một lần nữa hướng ánh mắt về phía Kỷ Vân Thư.




"Cho nên, ngươi liền tiếp tục quản gia tốt của ngươi, mà Tố Vân, coi như là kẻ chết thay ngươi!"



Kỷ Vân Thư nói xong, mọi người đều trợn mắt há hốc mồm!



Vụ án này, không ngờ lại phức tạp như thế.



Một bộ quần áo, một giọt dầu sáp, lại là chìa khoá để đưa vụ án ra khỏi bức tranh.



Xem ra, hẳn là nên tắm rửa mỗi ngày, thay quần áo mỗi ngày!



Nhưng, ánh mắt lão quản gia vẫn bình đạm ôn hoà như cũ, mặc kệ giờ phút này, hắn dường như đã bị lột da, bị phơi bày trước mặt mọi người.



Lão vẫn không có bất luận sợ hãi nào!



Kỷ Vân Thư chất vấn lão: "Hiện tại, ngươi thừa nhận, hay là không thừa nhận?"



"Tiên sinh...... thật sự rất thông minh!"



Đúng vậy, lão nhận!



Đồng thời khi nói chuyện, lão rốt cuộc nâng khuôn mặt lên không chút nào che dấu, vết sẹo đỏ sậm, trông giống như bị nhúng trong máu loãng, nhìn thẳng vào Kỷ Vân Thư!



Cố tình, ngay đúng lúc này......



"Đại nhân, không tốt, phạm nhân...... phạm nhân đã chết." Ngục tốt cuống quít chạy vào.



Huyện thái gia nhíu mày: "Phạm nhân nào?"



"Chính là...... chính là Tố Vân của Chu gia, tự sát nên đã chết, dùng cái đĩa đựng đèn dầu cắt vào cổ tay để chết!"



Đèn dầu?



Đó là ngọn đèn dầu Kỷ Vân Thư để lại cho nàng, dùng để sưởi ấm!