Nữ Ngỗ Tác Họa Cốt

Chương 48 : Lâm Kinh Án

Ngày đăng: 18:39 30/04/20


Điên rồi! Điên rồi! Điên rồi!



Nào có "nam nhân" chiếu cố nam nhân?



Kỷ Vân Thư mở to mắt sáng, vặn vẹo cổ tay cảu mình, biểu tình cấp bách.



"Vương gia, tiểu nhân vụng về, ngay cả cuộc sống áo cơm hằng ngày của mình đều khó chiếu cố, Vương gia cần gì phải khiến ta khó xử?"



"Ngươi cảm thấy bổn Vương đang gây khó dễ với ngươi?" Nhướng mày ngả ngớn!



"Vâng."



Hơi dừng lại một chút, sau đó hắn lập tức nhanh nhẹn dứt khoát, nói: "Ta cũng đoán vậy."



Vào lúc đó, buông lỏng nàng ra.



Cổ tay đã được tự do, Kỷ Vân Thư lập tức lui về phía sau hai bước, giấu cả hai tay vào trong ống tay áo, kín mít.



Bất ngờ, Cảnh Dung vòng qua bàn trước mặt, tiến thẳng về phía nàng, bước chân dần dần tới gần, khiến Kỷ Vân Thư căng thẳng dây thần kinh, trực tiếp nâng ống tay áo lên, dấu hai tay về phía sau lưng.



Hành động nho nhỏ! Dừng ở trong mắt Cảnh Dung, thật sự rất đáng yêu!



Bước chân dừng lại cách nàng gần ba cái nắm tay, Cảnh Dung câu môi nói: "Bổn Vương từ nhỏ thích nhất, là khiến người khó xử, cảm thấy hứng thú nhất, đó là uy hiếp người. Kỷ tiên sinh, nếu lựa chọn một trong hai, ngươi lựa chọn cái nào?"



Nàng có thể lựa chọn sao?



Ngươi bị thương, đổ lỗi cho ta?



Ngươi không có năng lực tự lo cuộc sống cơm áo hằng ngày, cũng đổ lỗi cho ta?



Sắc mặt Kỷ Vân Thư xen kẽ giữa xanh và trắng, từ từ lui thân mình về phía sau. Hai con ngươi giống vũng mực đầy sao, thật sự bất mãn nhìn chằm chằm hắn.



"Dung Vương, không nên khi dễ người như thế."



"Nga, bổn Vương quên mất một điều, bổn Vương vui nhất, chính là khi dễ người." Xoa mày đắc ý mãnh liệt.



"......"



Lúc này, trên trán nàng có bao nhiêu vạch đen xuất hiện, Kỷ Vân Thư cũng lười đếm chúng.



Khóe miệng run run, không có lời nào để nói!



Cảnh Dung đối phản ứng của nàng, cực kỳ vừa lòng, ánh mắt tràn ngập nghiền ngẫm, nheo mắt lại, hai chân bất động, thân mình như cố ý lại như vô tình "áp" về phía Kỷ Vân Thư.
Kỷ Vân Thư gật gật đầu, không tiếp tục hỏi thêm, "Vâng, tiểu nhân nhất định sẽ phân tích rõ ràng từng câu từng chữ."



Vâng lời như vậy, Cảnh Dung thực sự rất hưởng thụ.



Thu hồi sự nghiêm túc ở trên khuôn mặt lại, nhẹ nhàng cười, "Vậy bổn Vương sẽ không quấy rầy ngươi nữa, hãy cẩn thận. Giờ Thìn hai ngày sau, đừng đến trễ."



Nói xong, phất quần áo rộng lớn, rời đi!



Thư phòng, cũng lập tức trở nên an tĩnh lại.



Kỷ Vân Thư ôm cuốn 《Lâm Kinh Án》nặng trĩu, hoa văn trên văn bản giống như gợn sóng trên mặt nước, lúc thăng lúc trầm, dường như phản ánh sự dao động trong tim nàng, cũng có chút khẩn trương!



Nhẹ nhàng buông sách xuống, nàng vẫn nên nhanh chóng viết xong hành án vụ Chu gia, sau đó ôm sách về nhà và gặm!



Ước chừng thời gian một chén trà nhỏ, hành án đã được hoàn thành, đặt nó ở trên bàn, chữ viết phía trên thập phần tinh tế chỉnh tề.



Đó chính là từ khi nàng xuyên qua, đã mất thời gian hơn nửa năm để luyện viết chữ cổ.



Tốn rất nhiều nỗ lực trong đó!



Nàng cũng không đợi Huyện thái gia tiến vào ký nhận, ôm quyển sách, rời khỏi nha môn.



Dọc theo đường đi, tâm tư nàng có chút hơi mất tập trung.



Nói đến cùng, vẫn bởi vì Tố Vân.



Một nữ tử đang êm đang đẹp, vì tình lang của mình, liền chết không sợ!



Tình yêu đó, nàng có chút không thể nào hiểu được.



Ít nhất hiện tại, nàng vẫn chưa gặp được một người nào, có thể khiến nàng nguyện ý vứt bỏ sinh mệnh của mình để cứu người ấy.



Nàng không ngừng suy nghĩ liên miên trong đầu, cho đến khi trở lại Kỷ gia, hết thảy đều bị gián đoạn.



Đẩy cửa trong viện ra, lập tức nghe được tiếng vang "lách cách" bên trong!



Bốn năm tên gia đinh cầm gậy, đập phá những bồn hoa bên trong viện nàng, mặt đất đầy đồ sứ vỡ, đầy bùn đất, đầy những nhánh cây và hoa đã bị đạp hỏng.



"Đừng đập, Tam thiếu gia, cầu xin ngươi đừng đập nữa, những thứ này đều do tiểu thư cực khổ nuôi lớn, cầu Tam thiếu gia, đừng đập nữa!"



Giọng kêu khóc khẩn cầu của Loan Nhi truyền tới bên tai Kỷ Vân Thư.