Nữ Ngỗ Tác Họa Cốt

Chương 75 : Vết thương vỡ ra?

Ngày đăng: 18:39 30/04/20


Vệ Dịch gọi từng tiếng "Thư nhi", khiến Vệ phu nhân mặt mày hớn hở.



Nhi tử nhà mình, chưa từng gặp qua một cô nương lại xúc động như vậy.



Đúng vậy, chính là xúc động!



Vệ lão gia lên tiếng ngăn lại: "Tốt tốt, Dịch nhi, đừng khiến Vân Thư sợ hãi."



Vệ Dịch không nghe, tiếp tục lôi kéo ống tay áo Kỷ Vân Thư, vừa bắt đầu lắc lắc, vừa nói: "Thư nhi, Thư nhi, tên thật dễ nghe, ta chỉ thích gọi ngươi là Thư nhi."



Chút lay động này, khiến Kỷ Vân Thư đột nhiên giơ tay lên đè bả vai mình lại, nhíu chặt lông mày.



Có chút hơi đau.



Nhìn thấy nàng đột nhiên như vậy, Vệ Dịch trở nên kinh ngạc: "Thư nhi, có chuyện gì với ngươi vậy?"



Vệ phu nhân một bên cũng khẩn trương, nhanh chóng hỏi: "Có chuyện gì vậy? Có phải vừa rồi Dịch nhi khiến ngươi đau hay không?" Dứt lời, nghiêm túc bắt đầu trách cứ Vệ Dịch: "Tiểu tử ngươi, vừa rồi có phải lôi kéo tay Vân Thư, dùng sức quá mạnh, khiến nàng đau hay không?"



Vệ Dịch cực kỳ vô tội, vội vàng xua tay: "Không phải, ta rất nhẹ tay, thật sự rất nhẹ tay."



"Không liên quan tới Vệ công tử, là thân thể Vân Thư không tốt, có thể do thời tiết quá lạnh, bệnh phát nên hơi đau." Kỷ Vân Thư nói.



Kỷ Vân Thư nhíu mày xuống, cắn môi, vẻ mặt chịu đựng cơn đau, thân mình cũng hơi rung lên, hai chân nho nhỏ không có sức lảo đảo về phía sau hai bước.



Điều này khiến mọi người kinh sợ!



"Vân Thư, có chuyện gì với ngươi vậy?" Kỷ lão phu nhân hỏi.



"Tổ mẫu, Vân Thư...... không có việc gì." Kỷ Vân Thư trả lời rất cẩn thận, cơ thể càng co rụt lại.



Kỷ lão phu nhân nói tiếp: "Thời tiết rất lạnh, ngươi cần phải chú ý nhiều hơn, mặc thêm quần áo nhiều hơn, giữ cho thân mình ấm áp và giữ gìn sức khỏe, chớ nên sinh bệnh. Ta và cha ngươi, đã thương lượng vớ Vệ bá phụ và Vệ bá mẫu, chờ qua tháng giêng, ngày bảy tháng ba, đúng là ngày lành tháng tốt."



Ý ngoài lời, mồng 7 tháng 3, chính là ngày cưới của nàng!



Mắt thấy nàng đứng không vững, nhưng Kỷ lão phu nhân để ý tới, lại là hôn sự của nàng.
Liều mạng lắc đầu, muốn chứng minh những gì mình nói đều sự thật!



Những lời này, người khác nghe được đều không thể hiểu được, viết chữ cái gì? Khăn tay cái gì? Giết người hay không giết người cái gì?



Cái gì cũng không có nghĩa!



Vệ phu nhân kéo Vệ Dịch lại, nói: "Ngươi đừng nói lời vô nghĩa nữa, ngươi nhìn xem Vân Thư, đều đã đứng không vững, ngươi nhanh chóng đưa nàng quay về trong viện đi, cẩn thận chiếu cố nàng."



Nhi tử, nương tạm thời chỉ có thể giúp ngươi được đến đây. Tiếp theo, tự ngươi phải tự nỗ lực!



"Nga." Vệ Dịch gật đầu, đi đến bên cạnh Kỷ Vân Thư, thật cẩn thận đỡ lấy tay nàng: "Thư nhi, ta đưa ngươi trở về được không? Ngươi về giường nghỉ ngơi thật tốt, sau đó uống chút dược, như thế sẽ tốt hơn. Khi ta bị bệnh cũng làm những điều này."



Kỷ Vân Thư "Ân" một tiếng, đặt tay ở trên cổ tay Vệ Dịch, khó khăn hành lễ, lúc này mới để Vệ Dịch nâng mình lên, chậm rãi rời khỏi sảnh ngoài!



.....Edit: Emily Ton....



Đám người vừa đi, Vệ lão gia thở dài một tiếng chán nản, trên trán, được khắc lên một ký tự "川".



Hắn nhìn Kỷ Thư Hàn, nói: "Kỷ lão gia, ngươi quả là khắc nghiệt! Cho dù nói như thế nào, dù Vân Thư khiến người bị thương, ngươi cũng không thể dùng roi đánh nàng thành ra như vậy! Tốt xấu, nàng cũng là một nữ nhi, sao có thể chịu được roi quất."



Khóe miệng Kỷ Thư Hàn co giật, không biết nên trả lời như thế nào.



Trong lòng Vệ phu nhân tức giận cũng đang bùng cháy, hừ một tiếng: "Đúng vậy, Kỷ lão gia, ngươi cũng đừng quên, Vân Thư sớm muộn gì đều đã là người Vệ phủ ta, ngươi không nhìn mặt Phật thì cũng phải nhìn mặt tăng (nhà sư). Mặc dù Vân Thư là thứ xuất, nhưng Vệ gia chúng ta không ngại chút nào. Thay vào đó, Kỷ lão gia và Kỷ lão phu nhân, hãy tỏ ra khoan dung nhiều hơn một chút."



Nói như thế nào, giống như Kỷ Vân Thư chính là thân nữ nhi Vệ gia.



Những lời Vệ phu nhân nói, hàm nghĩa thật sự sâu xa, thật sự cao siêu.



Kỷ Thư Hàn đành phải nhanh chóng giải thích: "Vân thư cũng là nữ nhi ta, đánh vào thân hài tử, lòng ta cũng đau đớn không kém, nhưng bởi vì lúc đó không hiểu rõ toàn bộ tình huống."



Vì sao lại không hiểu rõ?



Rõ ràng đều là những lời vô nghĩa, không thể tự giải thích được!