Nữ Ngỗ Tác Họa Cốt

Chương 92 : Nữ nhân không có nhân tính

Ngày đăng: 18:39 30/04/20


Edit: Emily Ton.



Trong lòng Cảnh Dung có một sự suy đoán, nhưng không dám khẳng định!



Kỷ Vân Thư nắm hai tay nhỏ của A Ngữ, sắc mặt ngưng trọng.



Xuất phát từ cảm tính mẫn cảm với vụ án, cảm giác này này nói cho nàng biết, sự thật nhất định không hề đơn giản!



Hơn nữa, những lời Giang phu nhân nói lúc trước, loáng thoáng luôn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng.



Sau khi buông tay A Ngữ ra, Kỷ Vân Thư quay đầu phân phó cai ngục: "Hiện tại ngươi lập tức đi tới nha môn, thông báo cho Lưu đại nhân qua đây, sau đó mang theo con dao nhỏ Ngọc Tẩu dùng để hành hung tới đây. Còn có, lấy cho ta một lọ mực và một đĩa bột mì tới đây."



Cai ngục hơi ngốc một chút: "Tiên sinh đang muốn làm gì?"



"Ngươi nhanh chóng đi đi."



"Nhưng...... thi thể này phải làm sao bây giờ? Còn phải đưa tới nghĩa trang!"



Kỷ Vân Thư trừng mắt nhìn hắn: "Bảo ngươi nhanh chóng đi làm việc, còn dài dòng như thế làm gì?"



Ôi trời! Cai ngục bị dọa đến nỗi rùng mình một cái, nhanh chóng cúi người đáp ứng, cất bước rời đi.



Kỷ Vân Thư thở dài một tiếng, thoáng nhìn qua A Ngữ đã chết, trong lòng nặng trĩu.



Thần sắc của nàng, toàn bộ đều dừng ở trong mắt Cảnh Dung.



Hắn hỏi: "Ngươi cảm thấy A Ngữ chính là hung thủ?"



Kỷ Vân Thư lắc đầu: "Không dám chắc chắn, thật sự hy vọng mình đã đoán sai."



Cảnh Dung phân tích: "Hai năm trước, nàng ấy chỉ mới sáu tuổi, một nữ hài sáu tuổi, sao có thể giết được một nam nhân hơn 49 tuổi?"



Băn khoăn này, không phải là không thể xảy ra.



Tuy nhiên......



Kỷ Vân Thư nhíu hai mắt lại: "Chẳng lẽ Vương gia đã quên? Lúc ấy Giang lão gia bị Lý Triệu đẩy ngã, trên mắt cá chân đã bị thương, căn bản không thể đứng lên. Cho dù A Ngữ chỉ mới 6 tuổi, cũng có khả năng khi Giang lão gia không hề có chút phòng bị, giết lão."



Nhưng nói xong, nàng lại nhanh chóng bổ sung một câu: "Tất cả đều chỉ là suy đoán, có thể đó là một khả năng"



Cảnh Dung gật đầu, không tiếp tục hỏi thêm.



Không lâu sau, Huyện thái gia đã tới, trong bộ dáng quan phục mang theo mệt mỏi, nhìn thấy Cảnh Dung, vẫn luôn run rẩy hành lễ.



"Vương gia, nơi này chính là nhà giam, Vương gia thân thể quý giá, sợ rằng......"



Cảnh Dung giơ tay ngắt lời hắn nói: "Vụ án quan trọng, không cần bận tâm thứ khác."
Kỷ Vân Thư tiếp tục nói: "Tuy nhiên, rõ ràng đó là người mình thích, lại bị người khác cướp mất. Cảm giác này, nhất định rất khó chịu, đúng không?"



"Đúng."



"Như vậy, Ngọc Tẩu, ngươi thật sự rất hận A Ngữ sao?" Nàng đột nhiên hỏi.



Ân?



Hận? Đến từ đâu?



Rất bất ngờ, Ngọc Tẩu lại cười, nhìn như điên cuồng, nhưng cười rất rõ ràng. Hai tay vừa nắm lấy đầu tóc rối bù của mình, vừa nói: "Nàng là A Ngữ của ta, ta vì sao phải hận nàng?"



"Bởi vì nàng đã đoạt mất người nam nhân của ngươi."



Hả!



Đồng thời với những lời của Kỷ Vân Thư, Ngọc Tẩu đột nhiên đứng lên từ trên mặt đất, thu hồi những tiếng cười điên cuồng, vẻ mặt dữ tợn, phẫn hận nhìn nàng.



Nàng ta rống lên một tiếng: "Ai cũng không thể cướp hắn đi, ai cũng không thể."



Kỷ Vân Thư tiếp tục khiêu khích: "Nhưng hắn căn bản không hề yêu ngươi, hắn yêu A Ngữ, hắn ôm A Ngữ, lần lượt lăng nhục nàng, bởi vì hắn yêu nàng, muốn có được nàng. Hắn không hề yêu ngươi, không muốn có ngươi."



"Câm miệng, ngươi câm miệng cho ta."



Ngọc Tẩu đột nhiên vọt tới, hung hăng đâm người về phía cọc gỗ, hai tay dùng sức duỗi ra ngoài, ý định muốn nắm lấy cổ của Kỷ Vân Thư.



Nhưng thời điểm khi nàng ta xông tới, Kỷ Vân Thư đã lùi về phía sau vài bước!



Hai tay thất bại, điều này khiến Ngọc Tẩu trở nên giận dữ!



Nàng ta giống như nổi điên hét lên: "Ta không cho phép nói, không cho phép ngươi nói. Hắn yêu ta, hắn yêu ta."



Sắc mặt mọi người ẩn nấp một bên đều đã thay đổi.



Hắn kia?



Là Giang lão gia?!



Người Ngọc Tẩu yêu, là Giang lão gia!



Đáp án mà Kỷ Vân Thư muốn biết, đã bức ra được từ trong miệng Ngọc Tẩu.



Trái tim nàng sợ hãi tê rần, hốc mắt dần dần ướt át, nhìn nữ nhân không có nhân tính trước mặt này, khẽ lắc đầu.



Giọng nàng mang theo đau đớn nói: "Nàng là nữ nhi của ngươi! Chỉ vì ngươi thích Giang lão gia, cho nên lần lượt chịu đựng mặc hắn tra tấn A Ngữ. Thậm chí bởi vì...... nàng giết Giang lão gia mà ngươi mang lòng oán hận nàng, dùng xích sắt khóa lên người nàng, ném ở trong gian phòng nồng nặc tanh tưởi kia. Ngươi cho nàng ăn phân người, tra tấn nàng đến nỗi người không ra người, quỷ không ra quỷ. Ngươi tra tấn nàng cho đến chết! Đây là sự trả thù của ngươi! Ngươi muốn báo thù cho Giang lão gia. Vì thế đã trả thù chính nữ nhi thân sinh của ngươi!"