Nữ Nhân Của Thị Trưởng

Chương 27 : An ủi

Ngày đăng: 02:17 19/04/20


Cristina đi rồi, trong phòng bệnh to như vậy chỉ còn lại Tô Ninh cùng thị trưởng, đến lúc này Tô Ninh mới hiểu được ý tứ trong lời nói của Cristina, rõ ràng là trêu chọc mình. Cô hướng đôi mắt còn hơi đỏ hồng nhìn thị trưởng.



“Em đã khóc sao?” Tiêu Ý Hàn buông lỏng thân thể của mình, nàng vỗ vỗ bên cạnh giường ý bảo Tô Ninh qua ngồi.



“Không có.” Tô Ninh như trước đứng không nhúc nhích, cúi đầu xuống có chút chột dạ nhỏ giọng nói ra.



Trông thấy dáng vẻ của Tô Ninh, mặt Tiêu Ý Hàn thoáng hiện ra nụ cười, nàng tiếp tục cố ý hỏi:”Vậy mắt em như thế nào lại đỏ?” Nói dứt lời nàng khẽ vươn tay, cánh tay thon dài chạm tay Tô Ninh, kéo Tô Ninh ngồi xuống bên người nàng.



“Tôi không sao, em nhìn đi, không phải cơ thể tôi vẫn ổn sao?” Tiêu Ý Hàn trông thấy thần sắc của Tô Ninh có chút không tốt, giống như lại muốn khóc, nàng vội an ủi.



Tô Ninh đang cúi đầu, nhẹ gật, lát sau mới ngẩng đầu lên trong mắt lại chứa đầy nước mắt có chút nghẹn ngào nói:”Em cũng không biết mình đang bị gì nữa, chính mình kiềm chế không được, chứ em không phải muốn khóc.” Cô một bên nghẹn ngào nói một bên lắc đầu:”Thực xin lỗi, em không cố ý gây khó xử trước người nhà chị, chỉ là em…” Tô Ninh không nói tiếp được, nước mắt theo khuôn mặt liền chảy xuống, cô hiện tại trong lòng rất khổ sở, cô không nghĩ sẽ đợi đến lúc được gặp riêng tư thị trưởng, cô chỉ muốn nhìn một chút xem rốt cuộc thị trưởng bị thương có nghiêm trọng hay không?



Giờ phút này tất cả ủy khuất cùng sợ hãi toàn bộ dâng lên, Tô Ninh nhịn không được nhẹ giọng nức nở.



Tiêu Ý Hàn nhìn Tô Ninh khóc, trong tâm thật không thoải mái, nàng giơ cánh tay sờ lên mặt Tô Ninh làm cho nàng ngẩng đầu, thật sâu nhìn vào mắt Tô Ninh, nhẹ nhàng lau đi nước mắt, ôn nhu nói:”Ngoan, đừng khóc.”



Tiêu Ý Hàn nhìn Tô Ninh khó xử, nàng không biết như thế nào an ủi Tô Ninh. Nàng chậm rãi ngồi dậy vuốt gò má Tô Ninh, vòng tay ra sau đầu kéo người Tô Ninh về phía trước, một cái hôn liền rơi nhẹ lên trán Tô Ninh.



“Như vậy có hay không tốt hơn một chút?” Môi dừng lại trên trán Tô Ninh một hồi, Tiêu Ý Hàn mới dời ra khoảng cách thật gần nhìn vào mắt Tô Ninh nói.



Tô Ninh không nghĩ tới thị trưởng dùng phương thức như vậy an ủi mình, cô đỏ mặt cong lên miệng,”Người này như thế nào như vậy, lúc nào rồi mà còn trêu chọc mình.”



Lúc Tô Ninh vừa định nói chuyện, hơi lạnh mềm mại xúc cảm liền từ phần môi truyền đến, cô sững sờ trợn tròn mắt nhìn mặt thị trưởng đang dán trước mặt mình, trong lòng nghĩ:”Tại sao lại hôn môi mình …”



Theo sự chủ động đầy khí phách của thị trưởng, Tô Ninh dần dần nhắm mắt lại, theo bản năng đáp lại nụ hôn, lòng của cô từng đợt từng đợt truyền đến cảm giác tê dại, làm cho cô vừa khó chịu lại vừa ưa thích.




Tiêu Ý Hàn kéo khóe miệng, đợi Tô Ninh giúp đỡ nàng cởi áo khoác ngoài, liền đi trở về giường nằm vào trong chăn.



“Ta hiện muộn cùng đồng sự điều ca đêm, có chuyện gì cứ tới tìm ta.” Nói dứt lời bác sĩ Từ nhìn sang Tô Ninh, hướng Tiêu Ý Hàn nói:” Cô bé này ở chung phòng với ngài thêm cái giường, hay là ở phòng khác?”



“Không cần, nàng cùng ngủ với ta”



Bác sĩ Từ trên mặt hiện lên một tia kinh ngạc, lại nhìn sang Tô Ninh, rồi hướng về phía Tiêu Ý Hàn gật chào, liền đi ra ngoài.



Tô Ninh đứng ở trướ



c giường, cô nhìn đồng hồ, lắp bắp kinh hãi, đã nhanh khuya như vậy….



Cô đi nhanh đến sopha cầm lấy túi, mang túi trên vai vừa nói:”Em đi trước, ngày mai em trở lại thăm chị.”



“Em muốn đi đâu?” Tiêu Ý Hàn tựa ở trên giường vẻ mặt nghiêm túc hỏi Tô Ninh.



“Em đi về nhà.” Đã trễ như vậy cô không thể trở lại trường học, cũng chỉ có thể về nhà, cùng lắm thì cùng bà nội chen chúc ngủ một đêm.



“Nhà của em không phải có người đến ở sao? Em có chỗ ngủ sao?”



Nghe thấy câu hỏi của thị trưởng đại nhân, Tô Ninh dừng động tác, cô quay đầu nhìn, trong lòng nghĩ:”Chị ấy làm sao biết trong nhà của mình có khách, lại không có chỗ ở?”



Tô Ninh vừa định hỏi, ngoài cửa phòng bệnh liền truyền đến tiếng bước chân mất trật tự, có tiếng trẻ con nức nở đồng âm vang lên:”Mẹ, mẹ làm sao rồi? Iran tới thăm mẹ…