Nữ Nhân, Ngoan Ngoãn Về Nhà Với Trẫm

Chương 122 : Muốn hại nàng?

Ngày đăng: 13:12 18/04/20


Muốn hại nàng?



"Tiểu thư, phòng bếp đưa điểm tâm tới. Nhìn có vẻ như ăn rất ngon nha." Thiên Thiên cầm khay điểm tâm tinh xảo, nhún nhảy đi vào phòng, nhìn điểm tâm mà con ngươi lóe sáng.



"Cái nha đầu tham ăn này, có phải muốn ăn hay không?" Thẩm Thiển Mạch mới vừa tỉnh lại sau khi nghỉ ngơi, trong con ngươi còn mang theo vài phần lười biếng, thấy bộ dáng của Thiên Thiên, thì điểm nhẹ vào đầu của nàng, cười nói.



"Chỉ có tiểu thư hiểu em!" Thiên Thiên bị Thẩm Thiển Mạch nói trúng tâm tư, cũng không nhăn nhó mà cười thừa nhận, nói.



"Điểm tâm này cũng thật là tinh xảo." Thẩm Thiển Mạch cầm một khối bánh ngọt lên, ngửi một cái, một mùi thơm xông vào mũi của nàng, nhưng trong đó còn có một mùi không dễ dàng phát giác.



Con ngươi của Thẩm Thiển Mạch vốn là lười biếng, giờ lại đột nhiên trở nên sắc bén, khóe miệng từ từ giương lên nụ cười lãnh khốc mà châm biếm.



"Tiểu thư, thế nào?" Thấy tiểu thư nhà mình đổi sắc mặt, Thiên Thiên nhìn điểm tâm, rồi lại nhìn Thẩm Thiển Mạch. Mới vừa rồi tiểu thư không phải vẫn còn rất vui mừng sao, chẳng lẽ điểm tâm này có vấn đề?



"Thiên Thiên, điểm tâm này là do phòng bếp đưa tới sao?" Thẩm Thiển Mạch cầm lấy khay điểm tâm, đem khối bánh đang cầm trong tay bỏ lại vào trong khay, hơi híp mắt lại nhìn Thiên Thiên, hỏi.



"Đúng vậy! Mới vừa rồi một tiểu nha hoàn từ phòng bếp đưa tới." Thiên Thiên không hiểu ý tứ của Thẩm Thiển Mạch, chớp mắt hỏi, "Tiểu thư, điểm tâm này có vấn đề gì sao?"



"Trộn mị dược vào trong điểm tâm. Thiên Thiên, em nói việc này do ai làm đây?" Khóe miệng Thẩm Thiển Mạch nâng lên, trong mắt là ý cười băng lãnh.



"Cái gì? Mị dược? Có người muốn hại tiểu thư? Là ai mà lại âm độc như vậy?" Thiên Thiên nghe Thẩm Thiển Mạch nói thì sắc mặt đại biến, có vẻ như rất tức giận, mặt cũng trở nên đỏ bừng.
"Thế nào? Không phải mới vừa rồi còn cười rất vui vẻ sao, là Thiển Mạch quấy rầy đến đại tỷ cùng Nhị nương rồi hả?" Thẩm Thiển Mạch nhìn vẻ mặt ngây ra như phỗng của hai người, khóe miệng giương lên nụ cười lạnh lùng, con ngươi không mang theo một tia tình cảm, hờ hững mà giễu cợt nhìn họ.



"Chẳng lẽ ngươi không biết đi vào thì cần thông báo sao? Người nào giữ cửa? Làm việc như thế nào vậy." Doãn U Lan có cảm giác âm mưu bị vạch trần, vừa khó chịu vừa hốt hoảng, quát Thẩm Thiển Mạch.



"Nhị nương muốn trừng phạt họ sao?" Khóe miệng của Thẩm Thiển Mạch lộ ra nụ cười giễu cợt, không chút nào để ý tới dáng vẻ tức giận của Doãn U Lan, trong mắt hiện ra vài phần hứng thú, giống như đang nhìn con mồi vùng vẫy trước khi chết.



"Nha hoàn của ta còn chưa tới phiên ngươi quản giáo." Doăn U Lan bị nụ cười của Thẩm Thiển Mạch làm cho sợ hãi, tức giận mà quát Thẩm Thiển Mạch.



"Thật là ngượng ngùng! Thiển Mạch đã thay Nhị nương thanh lý môn hộ rồi." Thẩm Thiển Mạch không thèm để ý đến bệnh tâm thần của Doãn U Lan, thản nhiên ngồi xuống ghế, cười như không cười nói.



"Thanh lý môn hộ? Ngươi có ý tứ gì?" Giờ phút này Doãn U Lan cũng ý thức được nữ tử trước mắt này thật đáng sợ, nàng vốn là cười nói tự nhiên, nhưng chuyện nàng làm ra cũng cực kỳ tàn nhẫn.



Nàng nhìn điểm tâm trong tay Thẩm Thiển Mạch, trong lòng càng thêm hốt hoảng.



"Chính là làm cho bọn họ vĩnh viễn biến mất." Khóe miệng Thẩm Thiển Mạch mang theo nụ cười, nói.



"Ngươi giết họ?" Âm thanh của Thẩm Thiển Ngữ mang theo vài phần run rẩy cùng không thể tin.



"Không sai. Họ nói quá nhiều!" Thẩm Thiển Mạch nhíu mày, giống như đang nói về một chuyện vô cùng bình thường.