Nữ Nhân, Ngoan Ngoãn Về Nhà Với Trẫm

Chương 129 : Lại gặp Mị huyết

Ngày đăng: 13:12 18/04/20


Lại gặp Mị huyết



"Mạch Nhi của ta động tác thật đúng là nhanh."



Thẩm Thiển Mạch vừa ra khỏi phủ thái tử, đến trong một hẻm nhỏ lại bị một bóng dáng màu đỏ ngăn cản đường đi.



Không cần phải ngước mắt nhìn khuôn mặt của hắn. Chỉ cần nghe giọng nói tà mị mà khí phách kia, cùng với thân hình cao lớn đó, cũng biết người đến là ai.



"Lâu chủ Mị huyết lâu là người nhàn rỗi không có chuyện gì làm sao?" Thẩm Thiển Mạch nâng lên đôi mắt lười biếng, cười như không cười nhìn Mị huyết.



"Ta dù công việc bận rộn nhưng vẫn dành chút thời gian đến gặp Mạch Nhi, Mạch Nhi còn không lĩnh tình." Mị Huyết bày ra một khuôn mặt tươi cười mờ ám, cùng một vẻ mặt tỏ vẻ bị tổn thương, nhìn Thẩm Thiển Mạch.



"Thiển Mạch tự biết mình không có sức quyến rũ lớn như vậy. Lần này Lâu chủ Mị Huyết lâu đến là vì chuyện hợp tác sao?" Thẩm Thiển Mạch ngước mắt nhìn về phía Mị huyết, ánh mắt thâm sâu, không thấy rõ tâm tư lúc này của nàng, khóe miệng bày ra một nụ cười lười biếng mà tà khí.



"Ta chỉ muốn tới gặp nàng." Mị Huyết nghe được lời nói của Thẩm Thiển Mạch, trên mặt lộ ra vài phần nghiêm túc, đôi tay nắm lấy bả vai Thẩm Thiển Mạch, gằn từng chữ nói.



Trong mắt Thẩm Thiển Mạch lộ ra mấy phần kinh ngạc, mặc cho Mị Huyết nắm lấy bả vai của nàng.



"Thế nào, Mạch Nhi bị ta làm cảm động rồi sao?" Mị Huyết nhìn vẻ mặt Thẩm Thiển Mạch kinh ngạc nhìn mình, nụ cười tà khí nơi khóe miệng càng tăng lên, đưa tay nhẹ nhàng sờ sờ chóp mũi Thẩm Thiển Mạch.



"Cảm động?! Chỉ vì một câu nói sao?! Lâu chủ Mị Huyết lâu không khỏi đã quá khinh thường Thiển Mạch rồi." Thẩm Thiển Mạch lấy lại sự điềm tĩnh, khẽ nâng lên một nụ cười châm chọc nhàn nhạt, nhìn về phía Mị Huyết.
"Thái tử bắt Thiên Thiên đi?" Thẩm Lăng Vân nâng mặt lên, nhìn về phía Thẩm Thiển Mạch, nghĩ thầm trong lòng, vị thái tử này xưa nay háo sắc, chắc là coi trọng khuôn mặt đẹp của Thiên Thiên.



"Đúng vậy! Phụ thân, nhanh đi cứu Thiên Thiên!" Thẩm Thiển Mạch vẫn như cũ lo lắng lôi kéo tay Thẩm Lăng Vân.



"Bắt đi thì bắt đi! Cũng chỉ là một nha hoàn mà thôi." Thẩm Lăng Vân cũng muốn an ủi, nhưng mà trong nội tâm lại tính toán, mặc dù vị trí thái tử này khó giữ được là chuyện sớm hay muộn, nhưng chưa đến lúc đó thì vẫn không muốn đắc tội thái tử. Cũng không ai biết trước ngày sau sẽ xảy ra chuyện gì, nếu để Thiên Thiên ở lại bên Thiểnh thái tử, cũng chưa chắc không phải là một chuyện tốt.



"Phụ thân, làm sao người lại hồ đồ như vậy! Hiện nay Bát hoàng tử cùng Tam hoàng tử cùng thái tử đều là không đội trời chung, thái tử đoạt đi Thiên Thiên là chuyện nhỏ, khiến Bát hoàng tử cùng Tam hoàng tử hiểu lầm phủ Thừa Tướng chúng ta cố ý kết giao với thái tử, ủng hộ thái tử, chuyện này có thể sẽ gây nên động tĩnh rất lớn!" Thẩm Thiển Mạch nắm tay áo Thẩm Lăng Vân nói.



"Nói cũng đúng." Thẩm Lăng Vân nghe lời nói của Thẩm Thiển Mạch cũng ý thức được tính chất nghiêm trọng của chuyện này, hắn có chút kinh ngạc nhìn nữ nhi từ nhỏ đã ở trong núi lớn lên cùng bề ngoài bình thường trước mắt.



Trên người đứa nữ nhi này đến tột cùng còn có bao nhiêu chuyện hắn không biết. Đầu tiên là một khúc giang sơn tươi đẹp kinh tâm động phách, hôm nay lại đem mọi chuyện cùng triều cục phân tích vô cùng thông suốt.



Ánh mắt tính toán lóe lên một cái rất nhanh chóng. Hôm nay Thẩm Thiển Ngữ đã mất tích, chắc hẳn tám chín phần mười là đã chết. Tam hoàng tử đối với Thẩm Thiển Ngữ khuynh tâm nhưng mà cũng chỉ vì một khúc giang sơn tươi đẹp, nếu đem Thẩm Thiển Mạch gả cho Tam hoàng tử, cũng giống như nhau thôi, vốn thủ khúc giang sơn tươi đẹp này chính là từ chỗ nàng tấu ra.



"Phụ thân, thế nào?" Thẩm Thiển Mạch nhìn tính toán trong mắt Thẩm Lăng Vân, không biết lão hồ ly này lại đang có ý định gì.



"Không có gì! Phụ thân sẽ cùng ngươi đi phủ thái tử tìm người về!" Thẩm Lăng Vân sờ sờ đầu Thẩm Thiển Mạch, lộ ra một vẻ mặt phụ thân hòa ái.



_________________