Nữ Nhân, Ngoan Ngoãn Về Nhà Với Trẫm
Chương 138 : Động lòng
Ngày đăng: 13:12 18/04/20
Động lòng
Edit: August97
Một đường ra cửa cung, Thẩm Thiển Mạch cố ý đi rất nhanh, một đường đi tới ngoại ô.
Khóe miệng nở nụ cười thản nhiên, mang theo chút nghịch ngợm cùng tinh quái của một tiểu nữ nhi, Thẩm Thiển Mạch hướng về phía rừng cây sau lưng cười nói.
"Mị Huyết lâu chủ đang cùng Thiển Mạch chơi trốn tìm sao?"
Mị Huyết nghe được lời nói Thẩm Thiển Mạch, hào phóng từ trong rừng cây đi ra, thật ra thời điểm trong cung hắn đã biết Thẩm Thiển Mạch nhìn thấy hắn, nếu Thẩm Thiển Mạch không vạch trần, hắn cũng vui vẻ cùng Thẩm Thiển Mạch từ từ vui đùa, khóe miệng mang theo nụ cười tà mị, Mị Huyết ngước mắt nhìn về phía Thẩm Thiển Mạch, cười nói.
"Nếu Mạch Nhi thích, muốn chơi trốn tìm với nàng thì như thế nào đây?"
"Nhưng Thiển Mạch lúc nhỏ cũng không thích trò chơi ngây thơ như vậy."
Thẩm Thiển Mạch mở miệng, trong mắt lộ ra sương mù nhàn nhạt, tựa hồ nhớ lại chuyện tình không vui.
Chơi trốn tìm. Kiếp trước nàng đã rất yêu thích. Nhớ lúc nhỏ, mẫu thân cùng phụ thân luôn cùng nàng chơi trốn tìm. Sau này mẫu thân ngã bệnh, cũng không có người nào chơi với nàng.
Sau đó lại gả cho Thượng Quan Triệt, Thượng Quan Triệt lại nguyện ý buông tha dáng vẻ hoàng tử theo nàng chơi trốn tìm, khiến nàng rất cảm động, đối với Quan Triệt lại càng quyết một lòng.
Nhưng ở sau khi nàng mất, linh hồn của nàng cũng chính tai nghe Thượng Quan Triệt nói với Diêu Nhược Thấm:
“Thẩm Thiển Mạch ngu ngốc kia cư nhiên lại gọi ta theo nàng chơi trốn tìm, trò chơi ngây thơ như vậy." Giọng nói ấy mang bao nhiêu khinh thường cùng hèn mọn.
"Ngây thơ sao? Ta lại không thấy như vậy." Mị Huyết nhạy cảm nhận được cảm xúc Thẩm Thiển Mạch, tiến tới bên Thiểnh nàng, khóe miệng mang theo nụ cười cưng chiều nói.
Mị Huyết nhẹ nhàng kéo tay Thẩm Thiển Mạch, đặt ở trước ngực hắn, trong mắt nồng đậm thâm tình.
Thẩm Thiển Mạch bị Mị Huyết nắm tay, theo bản năng muốn rút tay ra, nhưng Mị Huyết siết tay nàng thật chặt không chịu buông, Thẩm Thiển Mạch vừa giận vừa xấu hổ dùng tay khác đánh vào ngực Mị Huyết.
"Mạch Nhi đây là đang làm nũng sao?"
Mị Huyết bắt được một cái tay khác của Thẩm Thiển Mạch, khóe miệng mang theo nụ cười mị hoặc, chậm rãi tới gần Thẩm Thiển Mạch.
Thẩm Thiển Mạch khẽ nghiêng mặt sang một bên, khuôn mặt đỏ bừng, trong lòng có cảm giác nai con đập loạn, chính nàng đang động lòng sao.
"Mạch Nhi, sẽ có một ngày ta muốn nàng quang minh chánh đại đứng ở bên Thiểnh ta, để khắp thiên hạ đều nhìn thấy."
Mị Huyết buông tay Thẩm Thiển Mạch ra, nắm lấy bả vai Thẩm Thiển Mạch, lời thề son sắt nói.
Thẩm Thiển Mạch ngước mắt nhìn Mị Huyết. Hắn cũng không nói quá nhiều mấy lời nhu tình mật ý, thậm chí đang thời điểm hứa hẹn như vậy, trong mắt đều không phải là dịu dàng như nước, mà mang theo bá đạo, mang theo kiên định.
Có lẽ hắn không dịu dàng, có lẽ có phần bá đạo, nhưng chính sự bá đạo ấy lại có sự dịu dàng khác biệt, từng chữ từng câu đều có được vang vang hữu lực, từng chút từng chút tiến vào nội tâm của nàng.
"Vậy cũng phải xem ta có nguyện ý hay không." Thẩm Thiển Mạch nâng lên một nụ cười, nhìn Mị Huyết cười yếu ớt.
"Ta nhất định sẽ khiến nàng cam tâm tình nguyện." Nụ cười Mị Huyết càng lớn, trong mắt cũng càng thêm kiên định.
Thẩm Thiển Mạch không phủ định. Có lẽ trong tiềm thức, nàng đã không biết mở miệng đi cự tuyệt như thế nào. Nam tử này đã lấy phương thức cường thế mà không mất dịu dàng từ từ đi vào lòng nàng, khiến nàng không biết loại hắn ra khỏi thế giới riêng của mình như thế nào.
Có lẽ bắt đầu từ lúc nàng đồng ý hợp tác với hắn, bọn họ đã nhất quyết dây dưa, nhất định khó có thể rời đi thế giới của nhau. Chỉ là, thân phận Mị Huyết, cùng với thần bí của hắn, thủy chung không khiến nàng có thể an tâm.